Mục Ảnh Sanh chỉnh lại quần áo, lại nhặt mũ bị rơi trên đất rồi mang lại chỉnh tề. Lúc này mới đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Lệ Diễn.
“Thủ trưởng Lệ. Theo quy định của quân đội, quân nhân phải cưới muộn, sinh trễ, nữ phải 23 tuổi mới được kết hôn, tôi muốn nhắc anh, bây giờ tôi còn chưa được 20.”
Cô là một người lính tốt có tư tưởng giác ngộ, có động lực tốt. Những chuyện đi trái với quy định, cô nhất quyết không làm.
Còn tưởng cô sẽ nói cái gì, không ngờ cô nhóc này lại nhắc đến tuổi tác.
“Được đó, có giác ngộ, đến ngày kết hôn cũng đã tính luôn rồi.” Lệ Diễn cố ý xuyên tác ý của cô.
Mục Ảnh Sanh lúng túng: “Thủ trưởng Lệ, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là nói rõ tình hình với anh thôi. Tôi còn nhỏ…”
Cô đang đứng quá gần mà anh lại rất cao cho nên lúc nói chuyện với anh, cô luôn phải ngẩng đầu. Cái dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đó khiến nơi nào đó của Mục Ảnh Sanh nhìn rất có tiềm năng.
Giọng Lệ Diễn nghẹn lại vài phần: “Nhỏ gì? Tôi không hiểu.”
Cô nhóc này dáng người cao gầy, duyên dáng. Chỗ cần gầy sẽ gầy, chỗ cần có thịt thì cũng rất đầy đặn. Uhm quả thật không nhỏ.
Phát hiện ánh nhìn của anh, Mục Ảnh Sanh thoắt cái đỏ bừng mặt, không chút nghĩ ngợi mà đẩy Lệ Diễn ra.
“Thủ trưởng Lệ, anh như vậy là đang quấy rối đấy.” Mấy chữ cuối cô chỉ dám lầm bầm trong miệng, bộ dạng không muốn đắc tội với Lệ Diễn.
“Ừ. Mà chỉ quấy rối em thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769450/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.