Mục Ảnh Sanh không ngờ anh lại trả lời thoải mái như vậy nên nhất thời không biết tiếp theo phải nói như thế nào. Nhưng gò má lại bắt đầu từ từ ửng đỏ, từng chút từng chút lan ra đến tận mang tai. Chính cô cũng không ngờ một người đã trải qua 10 năm của hai kiếp người như cô mà lại chỉ vì một câu thích em của Lệ Diễn mà đỏ mặt.
Lúc này cảm xúc của cô có một chút vui, một chút ngọt lại có một chút vi diệu, một chút đắc ý.
Kiếp trước cho đến khi cô chết vẫn không nghe thấy Lệ Diễn có bạn gái hay là kết hôn. Vậy mà kiếp này không biết cánh bướm nào đã rung động mà sát thần lại nói thích cô?
“Sao? Lưỡi bị mèo ăn mất rồi?” Chất giọng đàn ông trầm thấp để lộ vài phần trêu đùa.
Mục Ảnh Sanh cảm giác tim mình đang đập rất nhanh. Khoảng cách giữa cô và Lệ Diễn đang gần như thế chắc chắn anh sẽ nghe được nhịp tim của cô. Cô hơi mất tự nhiên cựa quậy người, lúc phát hiện đôi mắt Lệ Diễn dường như lại càng sâu hơn, tối hơn thì cô lại nuốt nuốt nước bọt.
“Tôi không hài lòng.”
Lệ Diễn nheo mắt lại, Mục Ảnh Sanh cảm giác được mình đã tìm được cơ hội để đối phó. Cô ngẩng đầu, gương mặt có vài phần ý cười đắc thắng.
“Tôi không hài lòng. Cho nên, thủ trưởng Lệ, anh có thể buông tay ra không?”
“Không hài lòng chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không hài lòng.” Mục Ảnh Sanh ngẩng đầu lên: “Anh chỉ nói đơn giản nói thích như vậy thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769449/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.