Bất ngờ bị người ta ôm lấy, Mục Ảnh Sanh cứng đờ cả người. Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Lệ Diễn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Mục Ảnh Sanh. Nếu đã nghĩ kỹ rồi thì phải cố gắng nhé.” Tôi tin cô sẽ làm được.
Cô đương nhiên sẽ cố gắng rồi. Cần gì anh phải nói.
Lệ Diễn buông tay, ngắm nhìn vẻ mặt đang hưng phấn của cô bé nọ làm anh lại không thể kìm chế mà cúi người hôn lên môi cô một cái.
Chỉ nhẹ nhàng, không tiến sâu hơn.
Lúc lùi ra, anh nhẹ nhàng véo má cô: “Lần sau lúc không có ai thì cứ gọi tên tôi.”
Lần nào cũng gọi thủ trưởng Lệ, thủ trưởng Lệ, riết rồi làm anh có cảm giác anh bị cô gọi cho già hẳn đi vậy.
Mục Ảnh Sanh: …..
Anh đang có ý gì vậy chứ?
……………..
Mục Ảnh Sanh căn bản không đi hỏi Lệ Diễn xem anh có ý gì, thông báo nội bộ về việc tuyển chọn đã nhanh chóng được gửi xuống.
Không phải ai cũng có muốn vào bộ đội đặc chủng, phòng ký túc của cô có 8 người mà cũng chỉ có Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết là có dự định như cô. Còn đám Giai Giai, Tiếu Vũ Lam thì cảm thấy năng lực của mình còn kém, không đủ điều kiện.
Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ thì lại càng khỏi phải nói, sau khi tốt nghiệp, Đinh Tuyết Vi dự định trở về Bắc Kinh, Hoàng Văn Kỳ cũng muốn đi theo. Không cùng chí hướng thì khó mà nói chuyện được với nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không thể ép người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769435/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.