Thời gian cũng đã muộn, sắp đến giờ tắt đèn, trên thao trường không có một bóng người. Lệ Diễn hôm nay mặc thường phục, ngược lại càng tôn lên dáng người cao lớn đặc biệt của anh. Mục Ảnh Sanh từ sớm đã thấy người này chỉ cần ở trong quân khu hay là trường học thì đều sẽ giữ kỷ luật rất nghiêm ngặt, cho dù là khi đã muộn cũng vậy.
“Chào anh, thủ trưởng Lệ.”
Cách xưng hô mới lạ khiến Lệ Diễn hơi chau mày: “Hình như tôi đã nói là lúc không có ai thì có thể gọi tên tôi rồi mà.”
Trong lúc nói chuyện, anh cầm chai nước trong tay đưa vào tay Mục Ảnh Sanh, Mục Ảnh Sanh nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn thoải mái cầm lấy: “Cảm ơn thủ trưởng Lệ.”
Lệ Diễn không sửa lại cách xưng hô của cô nữa, ánh mắt nhìn cô có chút khen ngợi. Lượng huấn luyện như vậy cũng không làm khó được cô. Cô không đổ quá nhiều mồ hôi, hơi thở cũng vẫn ổn định. Biết hai năm qua cô bé này đã rất cố gắng là một chuyện, chính mắt nhìn thấy nỗ lực của cô lại là một chuyện khác.
“Ngày mai là vòng đầu tuyển chọn, căng thẳng không?”
“Không ạ.” Có gì mà phải căng thẳng chứ? Năm nay không được thì năm sau. Tóm lại, cô nhất định sẽ làm cho mình thành công gia nhập vào bộ đội đặc chủng.
Khóe môi Lệ Diễn hơi cong lên vài phần: “Tốt, nếu ngày mai cô có thể thuận lợi vượt qua vòng tuyển chọn, tôi sẽ cho cô một điều ước, thấy thế nào?”
Mục Ảnh Sanh hơi ngừng động tác uống nước, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769436/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.