Nhiếp Trạch nói bâng quơ mà Mục Ảnh Sanh cũng không coi là thật.
“Không cần đâu, việc cũng xong rồi, tôi còn phải quay về trường.”
“Người đẹp ơi, em về trường làm gì? Hiếm khi được ra ngoài, phải thư giãn chút chứ. Yên tâm đi, có anh đây chắc chắn sẽ không có chuyện vô vị.”
Mục Ảnh Sanh không mở tập tài liệu trước mặt mà quay sang nhìn Nhiếp Trạch: “Cách thư giãn của tôi là đánh quyền. Anh có một thử không?”
…
Nhiếp Trạch vừa nghe đã run tay suýt chút là lệch tay lái mà nhào xuống sông.
Anh ta nhìn Mục Ảnh Sanh mà trong phút chốc lại tưởng nhìn thấy vị anh họ ác ma nhà anh ta. Nếu không phải biết hai năm qua Lệ Diễn đi vắng, anh ta chắc chắn sẽ cho là do Lệ Diễn đào tạo mà Mục Ảnh Sanh mới thế này.
“Người đẹp ơi là người đẹp. Nói sao thì anh cũng là bạn em mà, đúng không? Em như vậy thật chẳng hiền lành chút nào.”
“Phải không vậy?” Mục Ảnh Sanh mở tài liệu ra: “Hiền lành là cái gì? Có ăn được không?”
Cái tên Nhiếp Trạch này nhất định không được nể mặt. Nếu không thể nào cũng sẽ được voi đòi hai bà Trưng.
Cô đến nay vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên anh ta kiếm được tiền nên nói là muốn dẫn cô đi ăn mừng, kết quả lại không kiềm chế được mà lại muốn tiếp xúc “gần gũi” hơn.
Mục Ảnh Sanh khi đó đã theo Mạc Thì học một thời gian nên chỉ cần vài chiêu cầm nã thủ là đã tóm gọn được Nhiếp Trạch. Đương nhiên, chuyện này không phải do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769420/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.