“Người đẹp thấy thế nào?” Nhiếp Trạch thấy cô im lặng bèn giải thích thêm lần nữa: “Vị trí em cũng biết rồi đấy, ở ngay trước kia, cũng gần quân khu với trường của tụi em, anh nói nhé, đi qua khỏi chỗ này là sẽ chẳng có chỗ nào có cửa hàng buôn bán gì đâu.”
Mục Ảnh Sanh đóng tập tài liệu rồi liếc nhìn Nhiếp Trạch. Cô rất muốn hỏi anh ta hai năm qua có liên lạc với người nhà của Lệ Diễn hay không, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thôi được rồi. Có duyên thì sẽ gặp lại.
Kiếp trước, lúc cô chết, người đàn ông kia cũng đã chức cao vọng trọng rồi. Nếu tính theo quỹ đạo thời gian thì lúc này Lệ Diễn có lẽ đang lập công ở nơi nào đó.
Cô biết tương lai sẽ như thế nào là sự thật nhưng những năm đó số lần cô gặp Lệ Diễn thật ra cũng không nhiều.
Lúc trước anh ở đâu, làm gì, cô đúng thật là không rõ lắm.
“Người đẹp ơi.”
Mục Ảnh Sanh hoàn hồn, hắng giọng một cái: “Cũng không tệ. Rất tốt. Lát nữa qua xem rồi quyết định. Cám ơn anh.”
Phía trước là khu nhà đang bán. Nhiếp Trạch dừng xe gần đó, quay người nhìn Mục Ảnh Sanh, nét mặt khó nén lại gợn lên chút cợt nhã.
“Người đẹp này, chỉ cảm ơn suông thế thôi à, hay là em hôn anh một cái đi. Được không?”
Mục Ảnh Sanh thu hồi lời mình nói lúc trước, lườm Nhiếp Trạch một cái, khiến anh ta im bặt còn cô thì đẩy cửa xuống xe trước. Nhiếp Trạch đi theo sau, bước chân rất nhanh.
“Người đẹp ơi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769421/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.