Lúc này cũng đã là buổi sáng, mặt trời đã bắt đầu lên, doanh trại lại tràn sức sống. Mục Ảnh Sanh đứng dưới ánh nắng, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt kiên định.
“Báo cáo thủ trưởng. Nếu thật sự được thưởng, em muốn xin cho các bạn được nghỉ 3 ngày.”
Hành động bất ngờ này khiến cả Nhậm Đông và Mạc Thì đều nhất thời ngây người.
“A Sanh. Em—” Tâm trạng Mạc Thì vô cùng phức tạp, lời nói của Mục Ảnh Sanh nghe ra không hề có chí tiến thủ.
“Bạn học Mục, em nghĩ kĩ chưa?” vẻ mặt Nhậm Đông có chút tiếc nuối, thậm chí không thể tin là mình đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi mà Mục Ảnh Sanh vẫn không hề có phản ứng?
“Báo cáo thủ trưởng, em đã nghĩ kĩ rồi. Khoảng thời gian này mọi người đều diễn tập vô cùng vất vả. Ai nấy cũng đã rất nhiều đêm không được nghỉ ngơi tử tế rồi. Em xin phép thầy cho các bạn được nghỉ ngơi vài hôm.”
Mạc Thì nhíu mày, cô học trò này ông đã dạy dỗ gần hai năm, cũng coi như là hiểu rõ cô, không phải bình thường cô đều đặt việc tiến vào quân doanh lên hàng đầu hay sao?
Vậy tại sao cơ hội đã ở trước mắt rồi mà cô lại từ bỏ?
“Được, vậy cho phép mọi người nghỉ ngơi ba ngày, kêu mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Mạc Thì rốt cục vẫn là một lão cáo già. Mục Ảnh Sanh không đi cũng tốt, để đến lúc ai đó về cũng không đến mức khó ăn khó nói.
Mục Ảnh Sanh quay về, báo tin được nghỉ ba ngày khiến doanh trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769419/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.