Trần Tự Chu chỉ nói mua vài món, kết quả sau khi đến trung tâm thương mại, tiếp tục đưa Minh Phù vào thử ở từng cửa hàng.
Cũng không cần nhân viên bán hàng, anh tự chọn quần áo cho cô.
Cuối cùng Minh Phù cũng mệt mỏi, nhưng anh vẫn giống như không có việc gì.
Thân phận của hai người bọn họ giống như đối nghịch với cặp đôi bình thường.
Đàn ông hăng hái, phụ nữ mệt mỏi.
Mỗi lần vào một cửa hàng, Minh Phù đi thẳng đến sô pha trong cửa hàng.
Trần Tự Chu liền đi qua các giá áo chọn quần áo cho cô, chọn xong đưa cho cô đi thử.
Minh Phù cảm thấy mình như một cỗ máy thử đồ tàn nhẫn.
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng liên tục nhìn ánh mắt nghi hoặc về phía bọn họ, làm như chưa từng thấy qua loại tổ hợp kỳ lạ này.
Minh Phù lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, sau đó đã có thể hết sức tự nhiên ngồi trên sô pha lật tạp chí.
Sau khi từ một cửa hàng đi ra, Minh Phù nhìn túi Trần Tự Chu xách đầy.
Mọi loại quần áo đầy màu sắc, mọi kiểu dáng, mọi thứ cần có đều có.
Mắt thấy anh còn muốn rẽ vào một cửa hàng, Minh Phù vội vàng bám lấy cánh tay Trần Tự Chu kéo anh về: “Được rồi được rồi, đừng mua nữa, em ở đây hai ngày thôi, không cần mua nhiều như vậy đâu.”
Động tác Trần Tự Chu bình tĩnh dừng lại, gật đầu: “Được.”
Minh Phù nhìn đồng hồ, đã sắp đến trưa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589475/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.