Mấy bộ đồ lót được Trần Tự Chu chấm cuối cùng cũng được anh bỏ vào túi thành công.
Bao gồm cả cái màu đỏ.
Nhân viên bán hàng cười khanh khách đưa bọn họ ra cửa rời đi: “Hoan nghênh hai người lần sau lại đến ạ.”
Minh Phù cũng không dám nhìn nhân viên bán hàng nhiều, sợ nhìn thấy biểu cảm đầy ẩn ý trên mặt cô ấy.
Cô kéo Trần Tự Chu vội vàng rời đi.
Ai muốn đến nữa chứ.
Nếu đến thì cô cũng đến một mình, tuyệt đối sẽ không dẫn theo Trần Tự Chu nữa.
“Đi nhanh như vậy có mệt không?” Trần Tự Chu nắm tay Minh Phù, kéo chậm tốc độ của cô lại: “Lúc đi mua sắm không phải còn ủ rũ sao.”
“Không mệt.”
“Vậy anh mệt, em đi chậm một chút.”
Minh Phù liếc anh một cái.
Trong lòng nói anh ở cửa hàng nội y hăng hái ngẩng cao đầu, nhưng so với chữ “mệt” này cũng không dính dáng một chút nào.
Nhưng tốc độ lại chậm lại.
Vì nấu ăn ở nhà sẽ mất nhiều thời gian, hai người quyết định tìm một nhà hàng Quảng Đông trong trung tâm thương mại để ăn tối.
Quán có thiết kế trang nhã và tinh tế, mỗi bàn ăn được bố trí như một gian riêng biệt, tạo cho thực khách không gian ăn uống thoải mái và riêng tư.
Trần Tự Chu dựa theo khẩu vị của hai người gọi món xong, bắt đầu dùng nước nóng để khử trùng chén dĩa.
Hai bàn tay thon dài của anh khẽ nhấc góc chiếc chén sứ trắng, làn khói trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589476/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.