Ăn xong bữa sáng, Trần Tự Chu vào phòng bếp dọn dẹp.
Minh Phù đưa hai tay ra sau lưng, giống như một cái đuôi nhỏ rơi ở phía sau anh.
Lotus rơi xuống phía sau Minh Phù.
Cô hỏi Trần Tự Chu: “Anh không đi làm sao?”
Trần Tự Chu bỏ bát đũa vào máy rửa chén: “Em không đi, anh đi cái gì.”
Minh Phù tố cáo anh: “Sao anh còn bỏ bê công việc thế?”
“Buổi chiều đi, buổi sáng ở nhà với em.” Trần Tự Chu liếc nhìn cô một cái, không chút thương tiếc vạch trần: “Thôi đừng giả vờ nữa, khóe miệng cười không thể giấu nổi đâu.”
Bị anh nói vậy, Minh Phù lập tức khẽ mím môi: “Em có cười đâu!”
Trần Tự Chu xùy một tiếng, “Luật sư mà nói dối thì có vẻ vi phạm đạo đức nghề nghiệp nhỉ.”
Minh Phù đưa tay nhéo eo anh, mạnh miệng nói: “Em không nói dối.”
Trần Tự Chu để cô nhéo xong, đưa một đ ĩa trái cây đã rửa xong cho cô: “Ra ngoài chơi một lát đi, em ở đây anh không có tâm trạng dọn dẹp.”
Minh Phù ôm lấy đ ĩa, chọn một quả anh đào đỏ mọng từ bên trong và đưa đến bên miệng anh: “Há miệng ra.”
Giọng điệu của cô không khác gì so với cách Trần Tự Chu dỗ cô uống thuốc ngày hôm qua.
Trần Tự Chu cúi đầu ngậm anh đào vào miệng, ánh mắt dừng trên mặt Minh Phù, đầu lưỡi cố ý li3m ngón tay cô.
“Anh đào này —” Anh nheo mắt lại, tầm mắt nhìn một vòng trên người Minh Phù, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589474/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.