Tối hôm đó, Minh Phù chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Dương.
Cô chưa bao giờ coi nơi này là nhà của mình, đồ đạc không nhiều, thu dọn cũng nhanh.
Số tiền Dương Kiêu Quần cho cô, cô cũng hoàn lại nguyên vẹn.
Từ Hân Dung không ngăn cản, chỉ nghĩ rằng cô đang bướng bỉnh, chẳng bao lâu sẽ quay về.
Khi rời khỏi nhà họ Dương, Minh Phù bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Lẽ ra cô nên dọn ra từ lâu.
Dù ở đây có mẹ cô, nhưng vẫn không phải là nhà của cô.
Minh Phù vốn gan dạ, nửa đêm kéo vali ra ngoài, gọi một chiếc taxi, bảo tài xế cứ lái đi đâu cũng được.
Không thể ngủ ngoài đường giữa đêm khuya, cô đặt một khách sạn phù hợp với túi tiền trên mạng, rồi bảo tài xế đưa đến đó.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Minh Phù vào phòng tắm.
Cô ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ mới cảm giác được mùi vị làm cho người ta buồn nôn kia không còn nặng như vậy nữa.
Nhìn vào gương, thấy một bên mặt mình sưng lên, cô đờ đẫn một lúc rồi mới cụp mắt.
Có lẽ ban đầu cô không nên đến thủ đô, mọi thứ ở đây quá xa lạ đối với cô.
Đường phố đông đúc, những tòa nhà chọc trời.
Đây không phải là nhà của cô, cũng không có người thân của cô.
Chính xác hơn, từ ngày ba cô qua đời, cô đã không còn người thân.
Cô giơ tay ấn vào hốc mắt, nén cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589434/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.