Bảy, tám năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Minh Phù chưa từng nghĩ đến cảnh gặp lại Trần Tự Chu sẽ như thế nào, nhưng qua tình huống hôm qua, rõ ràng không nằm trong dự đoán của cô.
Đêm đó cô ngủ không ngon, những giấc mơ kỳ lạ nối tiếp nhau. Cô mơ thấy lần đầu gặp Trần Tự Chu, mơ thấy dáng vẻ anh thản nhiên nói muốn theo đuổi cô, và mơ thấy cái ôm chia tay trước khi tốt nghiệp cấp ba.
Một năm trời ở bên nhau như được tua lại trong giấc mơ, sáng hôm sau Minh Phù mơ màng một lúc khi bị chuông báo thức đánh thức.
Cô chợt nhớ một câu nói ——
Nhớ một người quá lâu sẽ dẫn đến gặp lại.
Tắt chuông báo thức, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, Minh Phù kéo chăn dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô ra khỏi phòng. Đào Lộ đang cầm ly trở về phòng, thấy Minh Phù liền tựa vào vai cô: “Đi làm à.”
Minh Phù “Ừm” một tiếng, “Cậu lại thức suốt đêm nữa à?”
“Đúng vậy, bên nhà xuất bản giục gấp, nên phải thức đêm sửa bản thảo.” Đào Lộ ngáp một cái, rồi lại phấn khởi: “Tiền nhuận bút của mình đã về rồi, tối nay chúng ta ăn lẩu ăn mừng nhé?”
“Được.” Minh Phù gật đầu: “Vậy hôm nay mình sẽ về sớm.”
“Hehe, tốt quá.” Đào Lộ không làm lỡ Minh Phù nữa, rời khỏi vai cô: “Mau đi làm đi, nhỏ nhân viên gương mẫu, trên đường nhớ cẩn thận nhé!”
“Được.”
Đi giày xong, cô đẩy cửa ra ngoài, tiếng “cạch” vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589435/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.