Đám đông xì xầm trước lời từ chối của Nhị Hắc, có người nghĩ cậu kiêu ngạo, có người lại nghĩ cậu sợ. Tóm lại, lời bàn tán ấy cứ vây xung quanh cậu cho đến khi Hạo Thiên lên tiếng - Tất cả im lặng. Sau đó lại quay sang Nhị Hắc nhẹ lời - Tứ Hậu không muốn ta cũng không bắt, cũng là chưa quen thôi. Sau đó là nụ cười chẳng biết có trìu mến hay không nhưng khi tiếng vỗ từ tay Hạo Tiên phát ra thì tiếng rầm của hai tên trộm ngã xuống sàn, trán lõm đen như cái lốp thủng ở chính giữa, máu cứ thể xối xả tuôn ra. Những gã già đầu một chút cũng phải giật nảy mình còn những gã trai trẻ có vẻ quá quen thuộc với những tiệc rượu đẫm máu nên thản nhiên nâng ly rượu lên cụng nhau tươi cười uống. Như thể chẳng còn nhân tính, đây cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ trong câu chuyện hàng ngyaf của giới hắc đạo tàn ác man rợ. Màu máu tanh nồng nặc khiến cậu khó chịu, đôi mày khẽ nhăn lại, vốn dĩ, cậu không muốn giết người, đang càng không nghĩ đến việc mình đến đây là để giết người. - Tốt lắm, Tam Hậu. Thiên nói rồi đưa ly rượu màu đen cho Tam Hậu, đám người mặc áo đen liền vào, lôi hai cái xác ra, đồng thời cũng dọn dẹp sạch sẽ vũng máu thoăn thoắt sạch bong như chưa hề có chuyện gì xảy ra. - Em xin phép, anh Thiên. - Nhị Hắc đứng lên Thiên chỉ gật đầu, gương mặt không có cảm xúc, nếu giả dụ như là người khác, chắc chắn lãnh vài viên đạn vì không nể mặt Hạo Thiên rồi. Tất nhiên những kẻ khác trong căn phòng cũng không ưa sự đối đãi này của Hạo Thiên dành cho một kẻ vô danh tiểu tốt. Khi Nhị Hắc đi rồi, đâu đó trong căn phòng con vài tiếng nói phong phanh - Sao anh phải nể mặt cậu ta thế? - Soán Mạnh, một tên cùng làm ăn với Hạo Thiên - Chỉ cần cậu ta nằm trong Lam Cầm, chúng ta làm bá chủ giới hắc đạo chỉ là điều sớm muộn. - Hạo Thiên quét ánh mắt gian mãnh qua Soán Mạnh Mọi người nghe thấy câu nói đó, trong lòng cũng không khỏi tò mò. Cậu ta có sức mạnh tới vậy hay sao? Cậu ra ngoài sòng Casino bằng đường tắt, không muốn giễu qua đám người ồn ào. Không khí New York những ngày đầu mùa hè không tồi, tuy không nóng như ở Việt Nam nhưng mọi người ăn mặc "thoáng" hơn hẳn. Hắc thở một hơi dài, đột nhiên trong đầu lại nhớ lại hình bóng ấy, lòng cậu trùng xuống. Cậu còn chưa một lời từ biệt... Đêm hôm đó, với cậu là một đêm dài.... ... với cô cũng là một đêm dài... "Liệu có thể nào cho thời gian trở lại không?" - Cô/cậu nghĩ Cô buồn tới mức quên ăn quên uống, nghỉ cả học, cô vẫn chưa thể tin được mọi việc xảy ra trong một cái chớp mắt như thế, người ta làm cho như chết điếng. Tất cả với người ta, ba năm qua, chỉ là một trò đùa, còn cô là người mua vui à? Giọt nước mắt trào dâng, sóng lòng sục xoáy. Trái tim như bị ai dùng đá mài cứa đau buốt. Ai ngờ được rằng, tình cảm, sự trân thành của cô lại bị người mà cô tin tưởng nhất dẫm nát như thế? Tiếng nấc nghẹn ngào tủi hờn văng vẳng qua kẽ lá, sao mà thê lương ảm đạm. Giá năm ấy biết có ngày hôm nay thì đã không yêu cậu nhiều như vậy. Bàn tay này, đã từng nắm lấy nhau, đôi chân này đã từng đi cùng nhau, mái đầu này, cũng đã dựa vào vai nhau khi mệt mỏi... ... chỉ có đôi môi là chưa từng, chưa từng thực sự hôn. Ai đó, hay đem cô đi thật xa, hãy cho cô liều thuốc mất trí, để quên đi người bội bạc vô tình đó, để quên những tháng ngày hạnh phúc viển vông. ~~~ Sáng ngày hôm sau, Nhị Hắc sốc tột độ khi nhận được thông báo giấy chuẩn đoán kết quả khám là giả từ người bác sĩ trung tuổi. Cậu cố kìm nén sự tức giận bùng nổ trong con người, cố bình tĩnh nhất có thể, cổ họng không thốt nên lời. Sức khỏe, có thể nói giả là giả được sao? Nếu đây là sự nhầm lẫn thì chắc chắn đã là một nhầm lẫn không thể chấp nhận được chứ đừng nói là làm giả. - Ông có chắc chắn không? - Chắc. Thứ nhất ngay bây giờ tôi có thể đưa cậu đến bệnh viện mắt nổi tiếng nhất New York này để kiểm tra, thứ hai, tôi đã lên mạng tra thì thấy rằng con dấu trong tờ chuẩn đoán bị làm giả, nhìn qua tuy giống nhưng nếu so sánh trực tiếp thì trong tờ giấy của cậu, con dấu làm không sắc nét, bị nhòe. Cậu lặng thinh, trái tim như bị lỗi nhịp vài giây. Đôi mắt tự nhiên biến vô hồn. Chợt, cậu ngẫm ra "Vì cái gì mà mình tới đây? Vì cái gì mà mình bỏ cô ấy ở lại?" Cậu chạy ra ngoài một cách thất thần, nơi cậu chạy đến đầu tiên chính là quán Bar Mix Your Feel của Hạo Thiên, quán bar xập xình nhạc, nhưng cậu đâu có thời giờ mà để ý chuyện đó. Chạy thật nhanh vào căn phòng mạ vàng trên tầng ba, một cách thành thạo như cậu thân quen lắm mà thực ra mới tới có một lần là rất nhiều năm trước đó. Cậu cũng không biết tại sao, cậu lại chạy tới đây? Đôi chân tự đưa đường, trái tim dẫn lối. Cậu như được giải thoát khỏi hàng trăm sợi dây thừng ngùng ngoằng cả tháng qua, cậu chợt thấy tim mình bồi hồi. Hóa ra... cậu nhớ cô tới điên cuồng như vậy. Cánh cửa bật mở, quả thực Hạo Thiên đang bên trong, thậm chí còn có các chân dài hầu rượu. Đối diện là một người Hoa, mặc bộ đồ đen đỏ, tóc để dài, cặp kính đen tròn bị hạ xuống vì sự xâm nhập bất ngờ. - Anh Thiên, em có chuyện. Cậu thở hổn hển, cố dứt từng lời nói, Hạo Thiên cười bình thản đưa cho kẻ người Hoa kia cái vali đen, người đó cúi chào rồi ra ngoài. - Có chuyện gì mà phải vội vã thế? Ngồi đi. Rượu gì? - Em có chuyện. Cần nhờ anh. - Nói đi. - Hạo Thiên vừa nghe vừa rót chai rượu mới - Em có thể trở về Việt Nam được không? - Nhị Hắc ngập ngừng Hạo Thiên chợt dừng lại, ngước mắt khó hiểu nhìn Nhị Hắc. Rốt cuộc là muốn như nào, nhờ đưa sang thì sang bằng được, khi giúp rồi thì lại muốn trở về. Tính trêu Hạo Thiên sao. Hơn nữa còn có cam kết, đâu thể nói về là về được. Hạo Thiên cố tỏ vẻ bình thường, đưa cốc rượu cho Nhị Hắc - Cứ bình tĩnh, có chuyện gì mà về gấp thế, vả lại, giờ chuyện về không thể nói dễ như lúc đi đâu. - Em biết, nhưng xin anh. Em rất gấp. - Nhị Hắc khẩn khoản, đây là lần đầu tiên cậu phải hạ mình như vậy. - Rốt cuộc là chuyện gì? Nhị Hắc giải thích một hồi cho Hạo Thiên mọi chuyện. Hạo Thiên chỉ nhoẻn miệng cười, vứt chiếc điện thoại cho Nhị Hắc - Video call bất cứ lúc nào chú muốn. Thôi, anh còn có việc. Không tiễn. Gặp lại sau. Nói rồi để mặc Nhị Hắc ở lại trong căn phòng sáng màu vàng, rõ ràng là thể hiện sự không chấp thuận. Lòng cậu não nề, hụt hẫng, mọi chuyện từ khi nào trở nên rắc rối như vậy, đã tuột khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi. Nhưng, cậu muốn gặp cô, ngay lúc này. Cậu để lại trên bàn chiếc điện thoại của anh Thiên rồi đi thẳng ra ngoài, bắt một chiếc taxi về nhà. Tối đó, cậu gọi về không biết bao nhiêu cuộc từ số máy thân thuộc có nhắm mắt cũng đọc được đó. Nhưng, tiếng tút dài vô tận, mãi mãi, như hút vào vô không. Cậu cầu xin ai đó, cậu sai rồi, làm ơn hãy nhấc máy, cậu dường như phát điên lên. Bấn loạn, cố tình buông tay, giờ sao cậu lại thấy mình ngu ngốc đến vậy, sao lại sơ xuất như vậy! Nhưng bây giờ có thắc mắc cũng chẳng giải quyết được gì cả, cái gì diễn ra cũng đã diễn ra rồi, cái gì bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi. Thứ duy nhất cậu sợ đó là trái tim của cô, bị cậu xẻ ra trăm mảnh rồi thì liệu có lành được không? Người con gái bỏ cả thế giới lẽo đẽo theo cậu mà cậu bỏ xa ấy có còn yêu cậu nữa không? Cậu gọi cho Hạo Bối hỏi thông tin của Nhím, chỉ biết rằng đã nghỉ học mấy hôm nay, cũng không có xuất hiện, Gia Lạc cũng vì thế mà giận lây cả Hạo Bối, chả nói chuyện gì sất. Nghe thế thôi cũng đủ làm cậu lòng nóng như lửa đốt, căng thẳng tột độ. Chưa bao giờ cậu có cảm giác này, cảm như mình đã bỏ lỡ mất điều quan trọng nhất cuộc đời. Việc không còn bố mẹ ở bên với việc không còn cô ở bên khác nhau lắm. Cậu biết phải làm sao đây? Những ngày sau, không còn liên lạc được nữa, tiếng tút cũng mất mà thay vào đó là tiếng của tổng đài báo số không còn tồn tại. Cậu bất lực, tự nhìn mình trong gương. Cậu với cô, gặp gỡ, rồi lại để lỡ, và rồi nhất định, cậu sẽ quay trở lại, nếu cô còn đợi cậu, nhất định một ngày sẽ trở lại. Cô là tình yêu, là trí óc, là tinh lực, với cậu, nếu mất cô thì cuộc đời này coi như không còn đáng sống nữa. Tạm xa cô vài năm, để trái tim nguội bớt, để những vết thương lòng trong cả hai người có cơ hội lành lại. Để tâm hồn bình yên một chút, để cô yêu bản thân, chăm sóc cho chính mình. New York - Hà Nội, hẹn một ngày tái ngộ. Hạo Thiên hỏi cậu có cần dò ra người đã làm giả giấy khám sức khỏe không nhưng cậu đã từ chối. Tìm được thì làm gì? Biết được ai cũng đâu còn để làm gì nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Hãy quên đi. Những ngày tháng sau, Nhị Hắc vừa được học các chương trình hạt nhân và bom của đại học quân sự lại vừa được huấn luyện đặc biệt trong môi trường Lam Cầm. Buổi sáng cậu học thực nghiệm, nghiên cứu ở đại học, buổi chiều đến phòng gym tập luyện, tối có khi đi bắn súng, khi luyện dao, khi thì quyền. Thi thoảng cũng ghé qua Bar nếu Hạo Thiên Gọi. Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, thoáng cái đã hai năm trôi qua. Nhị Hắc thành Tứ Hậu cường tráng, mạnh mẽ, nhưng còn hoạt động ngầm, không mấy khi xuất hiện trong các buổi hội họp rồi mua bán, cũng không giết người mà chỉ giúp Hạo Thiên quản lý vài quán bar rồi thi thoảng giao nhận đơn hàng đồ cổ. Còn thời gian rảnh, hoàn toàn dành cho việc bom mìn đạn nổ, không gái không rượu, cuộc sống tưởng như nhàm chán. Mà cũng nhàm chán thật chứ đâu. Mở mắt ra thì kè kè áo blu trắng, khẩu trang, tay găng. Chiều chiều thì giáp mặt với mấy ông anh đô con phòng gym, rồi thi thoảng lại vài trận đấu tạ. Cơ thể cậu vì thế mà cũng phát triển mạnh, cơ bắp thêm cuồn cuộn hơn trước. Gương mặt cũng trưởng thành, cuốn hút và nam tính khó cưỡng, nước da màu bánh mật ấy làm tan chảy trái tim biết bao nhiêu cô gái ngoại quốc. Trong Lam Cầm, sức mạnh của Nhị Hắc cũng càng ngày càng được đề cao, tuy cả bốn người sức mãnh như mãnh thú cuồng phòng, đều đi theo Hạo Thiên rất trung thành và đoàn kết nhưng có vẻ Nhị Hắc được ưu tiên hơn cả, mặc dù tuổi nhỏ nhất. Hạo Thiên thường tin tưởng và giao cho Nhị Hắc những việc khó, thường xuyên bắt đi cùng tới các buổi làm ăn để học hỏi kinh nghiệm. - Chú định nấp sau lưng anh đến bao giờ. Hai mười rồi. - Hạo Thiên ngán ngẩm - Có lẽ, em sau lưng anh hết cuộc đời thôi. Thiên biết, Nhị Hắc không dốc toàn tâm toàn lực vào Lam Cầm, hơn nữa lại lảng tránh, ít muốn dính níu, vào Lam Cầm có lẽ cũng là do cam kết với Hạo Thiên từ đầu thôi. Không biết có thể kiên nhẫn chờ đợi đột phá đến bao giờ nhưng nhìn cậu càng ngày càng phi phàm thì anh cũng an tâm hơn hẳn. Một hạt ngọc, càng mài dũa sẽ càng đẹp và bóng. Bang phái mafia Mỹ từ khi nghe tin Lam Cầm có Tứ Hậu thần quyền tài giỏi, so với Hạo Thiên một chín một mười thì có phần lo lắng đứng ngồi, lúc lại lao đao. Lam Cầm đã mạnh, thế lực của Hạo Thiên càng lớn dần, người trẻ tuổi như ác thú ngông cuồng mãnh liệt còn ngám ngầm lấn sang cả Nhật Bản lẫn Trung Quốc, gần đây còn thu phục thêm bao nhiều đảng phái lớn nhỏ khác. Giờ có thêm người xuất quỷ nhập thần, chưa biết mặt mũi ra sao nhưng thông tin đồn trong giới hắc đạo nhiều vô kể. Quả thực đối với các băng đảng lớn mạnh khác, sự kiện này như rắn mọc thêm đầu, hùm mọc răng nanh. Nguy to đến nơi, cũng chỉ có nước chạm tay hòa bình, nhường nhịn một chút mới mong được yên ổn. Chiều nay, cũng như bao buổi chiều, cậu đang luyện boxing thì đột nhiên cảm giác như có ai đang nhìn mình. Một cảm giác vừa lạ lại vừa quen, ánh mắt ấy, khiến tim cậu bất chợt rung lên. Ngó nghiêng xung quanh, vẫn chỉ là những người tập luyện bình thường, cũng có một vài cô gái nhưng đều không quen biết. Mồ hôi chảy từng giọt, áo ướt đẫm, ai đó đã nhìn thấy, lòng ai đó cũng mong mỏi nhưng chỉ còn cách đứng nhìn từ xa. Cậu ấy.... khác xưa nhiều rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]