Lúc này cô mới nhìn tới cái con người đang ngồi kia. Đôi mắt cô có chút bất ngờ pha lẫn một chút đau lòng. Tâm trạng cô không biết diễn tả ra làm sao. Lúc này, Thái Anh mới áy náy nắm lấy tay cô. "Tiểu Mịch, anh xin lỗi!"
Lời lẻ của cậu ta lúc này thật khiến tôi thấy khó chịu. Lúc trước tôi còn ngưỡng mộ cậu vì cậu ta đã cứu tôi. Nhưng bây giờ, con người ngồi ở đây cũng bằng câu xin lỗi đó nhưng lại làm tôi thất nực cười. Bỏ rơi rồi lại đến tìm?.
Tôi mới bảo với cô rằng tôi đi ra ngoài một chút để mua 1 ít đồ. Chỉ là tôi muốn biết Tô Mịch sẽ nói chuyện với anh ta như thế nào. Bởi vì câu chuyện ấy là của cả hai nên tôi không muốn xen vào.
Lúc này,Tô Mịch nhìn anh ta, vội gút tay lại. Đôi mắt cương quyết không chút quan tâm "Anh tới đây làm gì? Chẳng phải anh nói chúng ta đã kết thúc rồi sao?"
"Anh không..."
"Khi anh đi cùng cô gái kia để tôi bắt gặp rồi lại dùng lời lẻ tôi là bạn của anh! Tôi đã biết rằng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây!"
"...Anh..." Cậu cũng không biết nên dùng lời nào bởi vì chính cậu là người nói ra trước, là người ngu xuẩn kết thúc mọi chuyện. Chỉ biết câu xin lỗi chứ chẳng có lí nào để bênh mình nữa.
"Anh không biết tôi đau khổ đến mức nào đâu!. Lúc tôi điện anh thì anh toàn cúp máy không nghe, việc nào cũng bảo bận!. Ngay cả ngày sinh tôi anh còn không nhớ, lúc anh đi Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714184/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.