Hắn nghi ngờ nhìn Tiêu Tổng, cẩn thận hỏi:
"Anh có chắc là nó an toàn không đó."
"Bảo đảm trăm phần trăm."
"Được, 5 ngày sau, tôi sẽ thương lượng với ả, nếu không đồng ý thì sẽ thực hiện đúng như kế hoạch."
Bên phía Tinh Tinh, anh đã giận, không thèm nhìn cô một cái. Dù giận nhưng anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô, Tiểu Tinh vừa bước ra khỏi phòng định giải thích với anh một chút.
Chỉ vừa mới cất tiếng gọi, anh đã lấy áo khoác đi một mạch không nhìn lại cô dù chỉ một cái.
Tinh Tinh có gọi bao nhiêu cuộc thì cũng như vậy, nhắn bao nhiêu anh cũng không trả lời.
Đang bực tức như vậy mà Bạch gia còn gọi bảo cô về nhà cũ một chuyến. Đang cảm thấy khó chịu mà còn phải về lại căn nhà khô khan ấy, khó tránh Tinh Tinh phải thốt lên:
"Đệt, về làm cái chó gì."
Nói là như vậy, như Bạch lão gia cũng là người đối xử với cô rất tốt, hơn cả người mẹ ruột của mình.
Nếu bây giờ không về thì có phải là quá ăn cháo đá bát rồi không. Nghĩ vậy nên cô cũng đành thở dài một hơi mà nói:
"Được rồi, bảo với Lão gia 7 giờ tối này tôi sẽ về."
"Vâng thưa cô chủ!"
Chẳng biết làm gì hơn, cô chỉ đành nhắn báo anh một tin rằng mình sẽ về nhà cũ. Do vẫn chưa hết giận nên anh chỉ xem mà không nhắn lại gì.
Tối đó, cô về nhà nhưng ngồi ở phòng khách đợi cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-vi-mon-an/2751563/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.