Nghe giọng nói nũng nịu của cô, anh đã xiêu lòng, nhưng vì sự tự tôn của một người con trai, anh không cho bản thân mình dễ dãi:
"Buông ra."
"Em không buông, khi nào anh hết giận em mới buông ra."
Chưa bao giờ anh có cảm giác được dỗ dành như vậy trước sự xinh đẹp đó, anh không thể cưỡng lại được. Nhưng vẫn buông lời trêu đùa:
"Đi tắm em cũng không ra à?"
"Nếu đến lúc đó mà anh vẫn chưa muốn tha thứ thì em sẽ không buông."
" Thật là... được rồi anh hết giận rồi, buông ra mau vào ăn cơm đi."
"Thật không?"
Anh xoay lại nhẹ nhàng xoa đầu cô:
"Thật, hết giận rồi, vào ăn cơm thôi."
Tinh Tinh mỉm cười thật tươi, nhón chân lên trao cho anh một nụ hôn nhẹ, xong cô khoanh tay ra sau, khẽ nghiêng đầu, tà váy của cô được gió nhẹ khẽ đong đưa, càng thêm phần dịu dàng:
"Cảm ơn anh!"
Rung động thật rồi, cả hai dường như ai cũng đã rung động với đối phương, họ chỉ mong thời gian này trôi làm sao lâu một chút cho họ thời gian bên nhau nhiều hơn.
Ngẩn người một lúc mới có phản ứng lại, cả hai cùng nhau vào nhà, ngồi ăn chung, nhớ lại việc hôm trước, anh có gặp một người rất giống mẹ, chẳng nghĩ gì nhiều mà kể cho cô nghe.
"Hôm trước, anh có thấy một người rất giống mẹ của mình."
"Rồi anh có xin số điện thoại để xác nhận không?"
"Anh có hỏi tên, nhưng cô ấy bảo là tên khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-vi-mon-an/2751562/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.