Tôi đang khóc bỗng ngưng lại, ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Hắn lạnh lùng đưa mấy đồng tiền ra trước mặt tôi. Dù mất tiền xót lắm nhưng lúc này tôi có chút bất ngờ, lúng túng đứng dậy đối diện hắn thắc mắc:
– Anh không sợ tôi bỏ đi luôn à?
– Thách.
Tôi phì cười, đưa hai tay đón lấy tiền từ tay hắn. Nhớ ra tôi cần tất cả số tiền đóng viện phí thêm cho cu Thành là ba triệu, tôi đã nhờ cô Doan vay giúp họ hàng từ chiều qua, lúc này thấy hắn dễ dễ tự nhiên lại liều mồm:
– Hay… anh ứng trước cho tôi luôn ba triệu được không? Tôi thề với anh tôi sẽ làm việc chăm chỉ, anh thấy sáng nay tôi nghiêm túc thế nào rồi đúng không?
Mặt hắn đang vô cảm bỗng biến thành vẻ bực bội, hắn quay người bước đi. Tôi xấu hổ đến đỏ mặt, cả người nóng ran vội chạy theo giải thích sợ hắn hiểu lầm tôi tham lam không biết điều:
– Tại… em trai tôi đang nằm viện, bác sĩ nói cần ba triệu đóng nốt đợt cuối rồi cho em tôi về nhà nên… anh thông cảm cho tôi… anh không đồng ý cũng không sao mà!
Hắn gườm gườm nhìn tôi hỏi:
– Có thật không?
– Thật… thế nên mất tiền tôi mới khóc thế…
– …
– Được rồi. Tôi ứng trước cho cô ba triệu, có điều từ mai cô phải làm thêm việc nấu cơm trưa cho anh em thợ.
Hắn cũng biết ép người lắm đấy, cơ mà… tôi đang cần tiền, hắn tin tôi, cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387270/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.