Vừa đứng trên xe buýt tôi vừa suy nghĩ, hiện tại tôi có một triệu vay cô Doan với bốn mươi ba nghìn trong ví thì liệu có thể thuê trọ ở đâu? Ở thành phố này, phòng trọ tầm tám trăm, một triệu không phải là thiếu, có điều thuê như vậy thì tiền ăn tôi cũng chẳng có nữa. Đã ứng trước tiền công những ba triệu thì cũng phải tầm chục ngày tôi mới có lương tiếp, nghĩ rồi tôi cũng chưa biết phải làm sao, thầm trách bản thân biết thế ban nãy vay cô thêm nhưng ngẫm lại cũng chẳng đành, cuối cùng chỉ biết thở dài mà bước xuống điểm dừng gần địa điểm làm việc sáng nay.
Tôi đến hơi sớm thì phải, giờ mới có một giờ kém năm, nhóm công nhân vẫn còn đang ngủ trưa. Họ nằm ở một căn phòng tầng một mới trát còn ẩm ướt, cửa ra vào còn chưa lắp nhưng cũng đã dựng sẵn gần đó, cả tám người đều trên một tấm phản gỗ bẩn thỉu được kết lại từ nhiều tấm ván nhỏ đúng kiểu “giường thợ xây”. Mình chiếc quạt điện nhỏ dường như là không đủ nên ai nấy đều mướt mải mồ hôi, có điều công việc nặng nhọc khiến họ ngủ rất say, tôi đến gần họ cũng không hay biết, vẫn vô tư kéo gỗ ầm ầm. Hắn không có ở đây sao?
– Rình mò gì thế?
Tôi hú hồn, vỗ vỗ ngực quay lại, thấy hắn thì lườm một cái. Cứ thích làm người khác hết hồn. Tôi hỏi hắn:
– Anh không ngủ à?
– Ở đây vừa nóng vừa bẩn, ai ngủ được?
Tôi bĩu môi, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387271/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.