19
Tôi thức đến nửa đêm để viết xong một phần kế hoạch.
Gõ xong chữ cuối cùng, tôi ngã vật ra giường, bụng không đúng lúc kêu một tiếng.
Trời đã rất khuya rồi, bên ngoài hầu như không còn một chút ánh sáng, sự yên tĩnh chỉ thuộc về nửa đêm lan tỏa trong không khí, tôi lặng lẽ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên nhớ tới người cha đã mất mười năm của mình.
Sau khi tôi thi đại học không bao lâu thì tự s.át.
Di thư cũng không để lại, nhưng di chúc thì đã lập sẵn từ lâu, một vụ t ự t ử có tính toán từ trước.
Bỏ lại hai mẹ con tôi.
Lâu lắm rồi tôi không nhớ đến ông ấy.
20
Cuối cùng vẫn là không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn.
Sợ đánh thức Lục Cẩn Huyền, tôi định đi chân trần ra ngoài.
Cẩn thận mở cửa phòng ra, tôi rón rén đến trước tủ lạnh.
Đầu tiên lấy một hộp sữa chua, còn đang suy nghĩ ăn thêm gì nữa thì phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: “Cherry đi, trong cherry có chứa melatonin.”
Tôi bị giật mình, suýt đụng đầu vào cạnh tủ lạnh.
Lục Cẩn Huyền nhanh chóng đặt tay vào giữa trán tôi với cạnh tủ, tránh cho tôi làm hỏng tủ lạnh nhà hắn, còn thuận tay bật đèn phòng bếp lên.
Tôi khó chịu nheo mắt lại: “Sao anh lại đứng sau lưng dọa em thế!?”
Giọng điệu Lục Cẩn Huyền có hơi lạnh lùng, không đáp lại mà hỏi: “Sao muộn như này rồi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cai-cach-ma-anh-yeu-em/3321885/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.