14
Ngay lúc tôi định thuyết phục cặp đôi cãi nhau hàng đêm rằng thà chia tay còn hơn.
Thì Lục Cẩn Huyền biến mất được một tuần đã tìm tới cửa.
Cái cửa đã hỏng đến nơi của tôi bị người ta đập rầm rầm, sợ nó vỡ tan tành, đang gội đầu được một nửa, tôi phải hét lên với bên ngoài: “Tới đây!”
Vội vàng rửa sạch bọt trên đầu, tôi lấy khăn quấn quanh tóc rồi đi ra mở cửa.
Lục Cẩn Huyền lạnh lùng, vẫn còn đang mặc áo sơmi quần tây, áo vest vắt ngang trên cánh tay, hai cúc áo trước ngực thả ra, đang cau mày đứng ngoài cửa như đại ca đến thu phí bảo hộ.
Nhưng mà đại ca không đẹp trai như thế này.
Chắc hẳn vừa mới tan tầm.
Tôi ngơ ngác nghĩ.
Hắn cười lạnh, trên mặt còn mang theo một chút tức giận: “Em hay lắm, đến cả Alipay cũng không quên chặn anh.”
Tôi không dám đối đầu trực diện với quả pháo đang sắp nổ.
“Em giỏi.” Lục Cẩn Huyền thấy tôi không trả lời thì duỗi tay ra, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào mặt tôi, nhéo mạnh một cái, “Đến cả Đậu Đậu cũng mang đi luôn”
“Anh đi công tác có một chuyến, về đến nhà thì một vật sống cũng không còn.”
Tôi ấp úng cãi lại hắn: “Cho nó ăn bốn năm liền, có một nửa là của em rồi.”
Hắn cười hai tiếng, khinh thường nói: “Vậy một nửa của anh đâu?”
Tôi tự biết mình đuối lý nên ngậm miệng.
Hắn buông tay ra đi thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cai-cach-ma-anh-yeu-em/3321884/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.