27
Tôi vẫn nhớ hồi còn học năm bốn, ba người chúng tôi nhân mấy ngày không có tiết cùng với mấy bạn học khác tạo thành một nhóm đến thành phố biển chơi.
Trên máy bay, Khương Tích Sương ngủ rất ngon, còn tôi lấy ra một quyển sách, chậm rãi đọc.
Lục Cẩn Huyền ngồi bên cạnh nghe nhạc, ngó qua bìa sách
《 Natsume Souseki toàn tập 》.
Ngày thứ ba đi chơi, ban ngày tôi lỡ uống nhiều trà quá nên tối không ngủ được.
Khương Tích Sương nằm bên cạnh tôi thì ngủ đến mức sắp chảy cả dãi.
Tôi nghịch điện thoại, thấy nạn nhân số 2 sáng nay cũng uống trà cùng với tôi gửi tin nhắn đến: Ngủ chưa?
—— Chưa
—— Có muốn
—— Ra ngoài một chút không?
—— Được
Tôi rón rén xuống giường.
Vừa mở cửa ra liền thấy Lục Cẩn Huyền đang đứng ngay ở cửa, tôi sợ tới mức suýt nữa thì hét lên.
Hắn kịp thời bịt miệng tôi lại.
Trên hành lang không bật đèn nên rất tối.
Lục Cẩn Huyền buông lỏng tay đang bịt miệng tôi ra, nhỏ giọng nói: “Tối quá, cậu nắm lấy tay tớ đi, tớ đưa cậu ra ngoài, cẩn thận đừng đụng trúng cái gì.”
Tôi gật gật đầu, cầm lấy tay hắn.
Trong bóng tối, các giác quan được phóng đại vô hạn.
Bàn tay của thiếu niên vừa rộng vừa ấm áp.
Tôi cảm nhận hơi ấm truyền đến, trái tim đập bình bịch, đầu óc choáng váng.
Có thể là bầu không khí làm giảm trí thông minh của con người.
Khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cai-cach-ma-anh-yeu-em/3321886/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.