“Con không đi, đây là nhà con.”
So với tất cả những lần hai người cãi nhau cộng vào, câu nói này còn mang lại hiệu quả kinh người hơn.
Dì nhỏ há to miệng. Bả vai ông Trần cứng ngắc một cách hài hước, bước chân dừng ở trên không trung, một lúc sau mới hạ xuống.
Trần Thiên Mặc rất hài lòng, cô chỉ vào Trần Bách Xuyên: “Ông già khó ưa là cha con, dù thế nào cũng sẽ không hãm hại con. Vậy vì sao con phải đi?”
Hai mắt dì nhỏ như muốn rơi ra đến nơi, dì vội vàng vọt tới vươn tay sờ trán Trần Thiên Mặc: “Anh rể xem này. Em đã nói là con bé không bình thường mà, có phải là trúng tà hay không? Mau tìm đại thần thu hồn đi!”
Thế này quá đáng sợ rồi! Tính khí của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Đây không phải là trúng tà thì là cái gì?
Trần Bách Xuyên một giây trước còn tức giận muốn nổ mạch máu, một giây sau nghe cô nói vậy, trong phút chốc như bị sét đánh trúng.
Ông nhìn Trần Thiên Mặc với vẻ khó tin. Đứa trẻ này rốt cuộc đã bị kích thích đến mức nào vậy?
Trần Thiên Mặc nhìn biểu cảm của ông giống hệt dì nhỏ, không bỏ qua tư thế đứng của hai người. Từ hướng chân có thể nhìn ra hai người này không chỉ mới lén lút qua lại với nhau.
Dù ngụy trang biểu cảm và ngôn ngữ như thế nào, động tác thân thể vẫn sẽ tiết lộ nội tâm con người. Ví dụ như khi đứng cạnh nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477843/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.