Nghe con gái nói muốn trở lại trường tiếp tục học, Trần Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng liền thả lỏng trên sô pha.
“Con muốn quay trở về trường học, cha rất nhẹ nhõm sao?” Trần Thiên Mặc hỏi.
Trần Bách Xuyên giơ tờ báo lên, giọng điệu như thể không quan tâm: “Cha mặc kệ con, con thích như thế nào thì làm như thế. Dù sao cuộc sống là của con, tương lai không làm tốt thì đừng có trở về tìm cha mà khóc.”
Vẫn là kiểu cứng rắn không được người khác yêu thích, nhưng Trần Thiên Mặc có thể cảm giác được khuôn mặt thoải mái của cha đằng sau tờ báo. Ông già này, đang âm thầm vui vẻ chứ gì?
Dì nhỏ bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, không chút khách khí vạch trần ông.
“Anh rể, anh đừng lúc nào cũng tức giận như vậy. Thiên Mặc à, rõ ràng ông ấy rất quan tâm đến cháu đấy. Cháu không biết đâu, cha cháu vì chuyện của cháu mà không ngủ yên mấy đêm liền. Ông ấy sợ sau khi kết hôn cháu sẽ bị trường cảnh sát đuổi học, còn mang theo quà đến nhà lãnh đạo trường…”
Thực ra trường cảnh sát không có quy định rõ ràng về việc sinh viên kết hôn; nhưng Trần Thiên Mặc xin nghỉ quá hạn, còn giấu giếm mục đích xin nghỉ. Chỉ riêng điểm này thôi, trường học đã có quyền đuổi học cô.
“Cha cháu tìm lãnh đạo trường cháu? Chuyện này xảy ra khi nào?” Kiếp trước cô thật sự không biết.
Trần Bách Xuyên thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn dì nhỏ: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477844/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.