“Nếu bác gái bất mãn với tôi như vậy, tôi tuyên bố hủy bỏ hôn lễ hôm nay. Từ nay về sau tôi và Lâm Tường sẽ như người xa lạ, không bao giờ gặp lại nhau.”
“Cô không gả thì nhà của con tôi… con tôi làm sao bây giờ?” Bà Lâm nghẹn họng.
Trần Thiên Mặc cười, để lộ má lúm đồng tiền: “Trở về tìm con gái của Sở trưởng Sở Giáo dục. Đi nhanh một chút, chậm trễ là không kịp xe buýt đường số hai đâu.”
Dưới cái nắng nóng của tháng Tám, bà Lâm lạnh thấu xương trước nụ cười của cô.
Từ bây giờ, quỹ đạo của kiếp trước đã thay đổi.
Kiếp trước, bà Lâm nói năng không chừa cho người khác chút mặt mũi. Còn Trần Thiên Mặc tuy thông minh nhưng thiếu kinh nghiệm xã hội.
Ông Trần đi tới, túm lấy tay cô muốn cô rời đi, đồng thời Lâm Tường cũng túm lấy tay kia của cô, đau khổ cầu xin.
Lâm Tường nói từ nhỏ mình đã không có cha, mẹ gã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn gã. Bà là kiểu người khẩu xà tâm Phật, chỉ ghê gớm ngoài miệng nhưng tấm lòng nhân hậu, xin cô không nên so đo với bà. Dù sao mẹ gã cũng là người lớn, mong Trần Thiên Mặc tha thứ nhiều hơn.
Trần Thiên Mặc đồng thời bị cha và Lâm Tường túm lấy. Cha dứt khoát muốn cô rời đi; Lâm Tường ôm cô nói những lời thâm tình, gì mà cô gả cho gã, sống với gã không phải sống cùng bà Lâm, mẹ gã chính là người yếu thế...
Khi đó Trần Thiên Mặc còn trẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477839/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.