“Là nhà của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Trần Thiên Mặc vừa dứt lời, cơ trên mặt Lâm Tường hơi cứng đờ, chân bắt đầu di chuyển trái phải, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Những biểu cảm nhỏ nhất không chỉ là biểu cảm trên mặt mà còn bao gồm cả động tác thân thể. Kiếp trước trong tù có một đống người che chở nên cô không bị bắt nạt, sức lực tiết kiệm được đều dùng cả vào việc nghiên cứu tâm lý học tội phạm.
Chính Lâm Tường cũng không ý thức được hành động của mình. Đây là phản ứng sau khi nghe thấy chuyện không vui, dù gã vẫn duy trì nụ cười thật thà, nhưng trong mắt Trần Thiên Mặc gã đã phơi bày hết cảm xúc của mình.
Tham lam là gốc rễ của mọi tội lỗi, mỗi lỗ chân lông của Lâm Tường đều toát ra sự tham lam.
Trần Thiên Mặc thầm nghĩ: Nếu cô còn trẻ, có một phần mười năng lực bây giờ thì cũng sẽ không giống như kiếp trước, tranh chấp với cha để tên Lâm Tường này được lợi.
“Người một nhà, đều là người một nhà mà...” Lâm Tường cười, động tác di chuyển chân tăng lên nhưng gã không hề hay biết.
Bà Lâm không che giấu được suy nghĩ trong lòng như con trai, nghe thấy Trần Thiên Mặc cố ý khiêu khích thì rất tức giận. Nếu không mang theo nhà mang theo tiền, ai bằng lòng với đứa con dâu thế này chứ? Bà ta luôn cảm thấy khuôn mặt Trần Thiên Mặc chính là hình mẫu tiêu chuẩn của hồ ly tinh trong truyền thuyết, khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477838/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.