Thời gian thấm thoát trôi qua, tròn 2 tháng An Hạ nằm trên giường bệnh. Đằng Minh vẫn dịu dàng chăm sóc, dịu dàng ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại. 
- Hạ Hạ à Chừng nào em mới chịu tỉnh.. Anh xin lỗi mà, anh nói cho em nghe một bí mật nha. Em khi tỉnh, dậy không được trốn tránh anh đâu đó vì anh đau lắm. Em nhớ 7 năm trước không? Anh là người đàn ông đó, là người cưỡng hiếp em, mua em. Nguyệt Di với Lạc Lạc là con anh đó. Anh biết hết rồi, em tỉnh dậy đi, mình làm đám cưới được không? Anh sẽ bù đắp lại cho em, cho con nữa, anh yêu em, em. Tỉnh dậy đi Hạ Hạ.. Anh nói em nghe nhé, nếu anh biết trước người năm đó là em, anh vẫn sẽ mua em, vẫn làm vậy với em, nhưng anh sẽ dịu dàng, sẽ ôn nhu và anh sẽ không sỉ nhục em,. Em dậy đi, Hạ Hạ Anh yêu em. 
Đằng Minh ngồi đó, anh nói một mình, anh nhìn cô, mắt vẫn nhắm nghiền,. Anh cuối xuống từng cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, mũi cô, mi mắt, má, cằm, môi cô, nụ hôn của anh nhẹ nhàng ôn nhu như sợ cô vỡ mất. 
Bỗng có gì âm ấm rơi trên mắt cô.. Là nước mắt, Anh khóc. Một người đàn ông vì cô mà rơi nước mắt. 
Anh khóc vì cô, nhưng chẳng hề biết rằng cô đã tĩnh từ lúc anh đẩy cửa bước vào nhưng cô không dám mở mắt, không dám đối diện với sự thật.. Cô sợ, sợ cái sự lạnh lùng, cường bạo, của anh.. Đau.. Thật sự rất đau. Nên cô nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-lan-nua-nhe/1494582/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.