Mạc Vân Hi ở bên cạnh Cố Vỹ như một phép màu , anh ta bình phục nhanh chóng , bây giờ cũng đã có thể đi lại.
Mạc Vân Hi muốn kiểm tra xem tình hình sức khỏe của Cố Vỹ tiến triển như thế nào rồi. Nhưng cô vừa đặt chân đến nơi , cánh cửa khép hờ phát ra giọng nói , đó là thư kí của Cố Vỹ :"Mặc Tề Quang đã đến rồi , có lẽ không đón được người sẽ không rời đi. Cố tổng , anh dự định như thế nào? Để Mạc tiểu thư gặp hắn ta?"
Không có lời đáp từ Cố Vỹ , mãi một lúc sau anh ấy mới trả lời :"Vân Hi đâu? Gọi cô ấy lên đây"
Nghe vậy Mạc Vân Hi đẩy thẳng cửa ra , cô bước vào nói :"Không cần gọi đâu"
Thư kí được cho lui ra , cả căn phòng bỗng chốc yên ắng , chỉ còn lại cô và Cố Vỹ.
"Em nghe thấy hết rồi à?"
Mấy hôm liền ở Cố gia , Mạc Vân Hi chẳng có chút tin tức gì ở bên ngoài , cô không liên lạc với Mặc Tề Quang là để chờ anh ấy chủ động liên lạc với mình nhưng lại không thấy , hôm nay đột nhiên nghe được cái tên ấy , Mạc Vân Hi không thể giấu được sự vội vã :"Mặc Tề Quang đang ở bên dưới?"
Nét mặt tươi cười của Cố Vỹ đột nhiên trùng xuống , anh nghiêng đầu hỏi cô:"Thì sao? Em muốn về cùng anh ta?"
Cô quan sát sắc thái của Cố Vỹ , thấy anh ấy đã tốt lên rất nhiều , vậy nên khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942025/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.