Cứ đến tận tối muộn Mặc Tề Quang lại về nhà với đầy vẻ mệt mỏi , nhưng điều này chỉ càng làm cho anh càng thêm gai mắt Trương Tuyết Nghênh , bởi vì cô ta chính là tất cả nguyên nhân của chuyện này.
Lần đầu tiên có người làm anh phát điên mà không thể làm gì được , dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng không có tội.
Nếu không phải vì bà nội , dù cô ta có thật sự mang thai cốt nhục của anh cũng đừng hòng ở lại trong nhà.
Mặc Tề Quang dừng lại ở trước cửa tháo bỏ giày của mình , tiện tay cởi bỏ lớp áo vest gò bó.
Không biết Trương Tuyết Nghênh đã đứng trước mặt anh từ lúc nào , mỉm cười đoan trang :"Anh về rồi à?"
Sau đó cô ta chìa tay về phía anh định chạm vào áo vest anh đang vắt trên tay :"Để em cất dùm anh"
Mặc Tề Quang nhanh hơn cô ta một bước tránh người đi , cười lạnh :"Cô thật sự xem mình là chủ nhà à? Trương Tuyết Nghênh , kể từ bây giờ cô chỉ được phép di chuyển từ phòng bếp đến phòng ngủ , nếu còn tự ý chạy lung tung tôi cũng không ngại cắt mất một bàn chân của cô đâu"
Anh nói ra một lời độc miệng như vậy rồi bỏ đi , Trương Tuyết Nghênh sững cả người xoay đầu nhìn anh lướt qua cô đi đến chỗ Mạc Vân Hi ở trong phòng bếp đang bận rộn tỉa hoa trái cây , ở nhà cả ngày không làm việc gì , Mạc Vân Hi tìm thứ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942010/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.