Ngày hôm sau
Lý Tuấn Phong và Mạc Sương cùng tiễn Mạc Uyển Đình ra sân bay rồi trở về biệt phủ Đen. Anh tạm thời vẫn chưa thể trở về nhà chính vì tai mắt của ông ta có ở khắp nơi.
Phải ít nhất một tuần nữa mới về được.
Thời gian này Mạc Sương sẽ về trước để cô không nghi ngờ.
Thấm thoát thời gian đã trôi qua được gần một tuần.
Cuộc sống vẫn cứ vậy, yên bình.
Nếu nói thì cả tuần nay cô và anh không gọi cũng chẳng nhắn nhau chữ nào. Cả hai mỗi khi định nhắn cho đối phương thì lại bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt sầu não.
Ngồi ở trong phòng cô hơi thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời xanh ngát bên ngoài ban công, thời gian còn lại của cô là một năm.
Nếu tính ra thì còn tầm ba tháng nữa, cô sẽ rời khỏi đây.
"Không được, không được, mình cứ vậy hoài thì mọi người sẽ nghi ngờ mất, phải tỉnh táo lại đã!"
Cô đứng lên và bước ra khỏi phòng, xuống dưới nhà. Mạc Sương thì đang ăn sáng trong phòng bếp, và mọi người thì vẫn đang làm nhiệm vụ của mình.
Cửu Tuyên Âm bước ra ngoài vườn, tiểu Cúc thì vẫn đang tưới cây. Cô mỉm cười bước tới.
"Nay em mới trồng cây gì vậy?"
"Dạ, là hoa hồng trắng ạ, cậu chủ đã đích thân nhắn gửi em đấy!"
"Hoa hồng trắng?"
Tiểu Cúc gật gật đầu
Cửu Tuyên Âm bước lại gần, bất chợt một hình ảnh mờ ảo hiện dần ra trong tâm trí cô.
Cô từng trồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-dieu-em-khong-the/3747430/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.