17h các khách mời đã đến đông đủ, Cao Phong nóng lòng đợi cô ở sảnh nhưng vẫn không thấy cô đến. Cậu ra chỗ giáo sư hỏi:
- Thứ giáo sư, bà có nhìn thấy An An đâu không ạ?
- Em đừng tìm An An nữa, em ấy sẽ không có mặt ở buổi tối hôm nay đâu. An An về Pháp rồi.
Cao Phong đứng không vững, tại sao cô đi mà không nói với anh. Anh nhờ giáo sư gọi điện cho cô. Ngập ngừng một lát rồi bà bấm số đưa cho anh. Ra ngoài sảnh đợi mãi mới thấy cô nghe máy:
- An An à, em đang ở đâu vậy? - Cao Phong nói như cầu xin - Trả lời anh đi, em đang ở đâu vậy?
- Xin lỗi anh, đừng tìm em nữa. Anh hãy sống thật thành công và hạnh phúc. Em trở về với cuộc sống của em đây. Cảm ơn anh đã đến bên em.
An An tắt mắt, khóc nấc lên ở hàng ghế chờ.
Cao Phong ngồi xuống ôm đầu tự hỏi tại sao cô ấy lại lừa anh. Sao đi mà không nói cho anh biết. Phi vào trả điện thoại rồi ra ngoài định bắt xe ra sân bay nhưng Tống Khả giữ anh lại:
- Anh đi đâu đấy? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
- Em biết cô ấy sẽ về Pháp đúng không? Tại sao lại giấu anh? – Ánh mắt anh lóe lên ánh nhìn giận dữ.
- Anh đừng đuổi theo chị ấy nữa, hãy để chị về đi. Hai người không thuộc về nhau đâu. Chị ấy gửi cho anh này.
Tống Khả đưa thư cho anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869392/chuong-88.html