Cao Phong không về khách sạn, hôm nay rượu chẳng làm anh say nổi. Đến khách sạn An An từng ở, anh thuê lại phòng những ngày qua họ đã hạnh phúc bên nhau. Nó như vẫn còn hơi ấm của cô. Mùi nước hoa anh thích vẫn vương nhẹ khắp phòng.
- Lại đây đi, em lau tóc cho anh. - An An cười, nụ cười tươi, ánh mắt long lanh hạnh phúc.
Anh vô thức lại gần bàn nhưng bóng cô mờ dần rồi biến mất.
Đâu đó trong căn phòng này vẫn vang lên tiếng cười giòn tan của cô và anh. Cô nghịch ngợm làm anh bật cười, trêu đùa khi họ yêu nhau. Cô vẫn như đang ở đây, tiếng thì thầm nói yêu anh sao bây giờ đã không còn nữa. Vừa sáng nay, anh còn cùng cô hạnh phúc trong căn phòng này, lẽ ra giờ này vẫn vậy nhưng cô đang ở đâu. Bây giờ chỉ có anh vẫn ngồi đây nhìn thấy bóng dáng cô đi lại, mỉm cười.
Cao Phong ngồi lên giường, tay mân mê ga giường rồi nằm xuống, ôm chiếc gối vào lòng mà không thể khóc." An An à! Tại sao em lại bỏ anh nữa. Đừng đi như vậy mà. Hãy về đây đi." Giờ anh mới nhận ra, cô nói nếu như cô rời đi, đây không phải là nếu như mà là sự thật. Tại sao anh không nhận ra điều đó sớm hơn khi tâm trạng cô bất ổn. Lời giáo sư nói đúng " Chỉ khi nào mình đừng bước nữa thì mới quay về con đường cô ấy đi được".
Anh nằm xuống, bỏ chăn ra đắp cho mình. Tối nay đáng lẽ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869388/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.