Anh cầm ô chạy ra chỗ An An, nhìn người cô ướt sũng anh lo lắng:
- Mưa em không biết tìm chỗ trú sao? Đi đâu thì bảo anh đưa đi chứ?
- Em không sao mà, thỉnh thoảng có hơi hâm một chút nên anh làm quen dần đi. Nếu bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
Cô mỉm cười đi vào lấy chìa khóa lên phòng.
Anh lấy khăn lau tóc cho cô rồi đi vào pha nước.
- An An, anh pha nước xong rồi, em vào tắm đi không ốm bây giờ?
Đi ra ngoài, anh thấy cô vẫn ngồi trên nền đất thất thần chẳng nói gì. Anh lo lắng sờ trán cô:
- Anh gọi em không nghe thấy à? Tối nay đi chơi gặp chuyện gì sao?
Cô nhìn anh cười buồn:
- Mới xa anh có một lúc mà em đã nhớ anh rồi.
- Thế thì đừng có trốn anh đi chơi một mình nữa đấy. Nào nhanh lên không ốm đấy.
Cô bước nhanh vào đóng cửa lại không cho anh vào. Cô thực sự muốn yên tĩnh một mình. Nếu cứ nhìn thấy anh như này thì cô không thể rời xa anh được. Cô nói vọng ra:
- Em tự làm được, anh đi ngủ trước đi.
Nước bốc hơi nghi ngút, mùi tinh dầu xông thẳng vào cánh mũi. Hơi nước bốc lên mờ ảo như sương rồi bị ngăn lại trên thành kính mù mịt. Nó cũng âm u như cuộc sống của cô vậy. Vẽ lên tấm kính mù hơi ước ấy nụ cười của anh, mỗi khi thấy anh cười là cô cũng hạnh phúc. Mong rằng cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869393/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.