Sáng hôm sau, Ái Ngọc tỉnh giấc trong khi đầu nó vẫn còn đau buốt. Ngồitrên giường, nó cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.Hình như... ba mẹ đi tiệc... nó và bà Jessica ăn tối...nó uốngrượu. Haizz... Chắc là nó say rồi ngủ mất. Uể oải, nó bướcxuống lầu tìm bà nội với ý định nhõng nhẽo, trách cứ bà.Nhưng đi đến nửa lầu, nó đã bàng hoàng đứng lại. Kia có phảilà bà Jessica không? Bà đang nằm trên một băng ca được người tađưa ra ngoài. Hai mắt bà nhắm nghiền, da mặt nhợt nhạt, táixanh,không thần sắc. Nơi ngực trái còn có vết loang đỏ như màumáu. Chuyện gì đang xảy ra. Nhanh như cắt, Ái Ngọc phóng đếnbên mẹ nó. Đôi mắt nó mở to nhìn bà Vương, miệng lắp bắp không nói thành lời. Dường như quá kinh ngạc nên nước mắt không thểtuôn rơi:
- Bà... bà... làm sao vậy?
Ôm khít con gái nhỏ vào lòng, bà Vương ngập ngừng nói. Bà cố gắng không đểÁi Ngọc quá kích động khi nhận được tin dữ:
- Bà... mất rồi...
Từng chữ như tiếng sét giáng bên tai nó. Mất rồi? Sao có thể thếđược? Chỉ mới mấy tiếng trước, bà còn ăn khuya cùng nó. Bàcòn uống rượu, trò chuyện với nó. Ngay khi chấp nhận được sựthật rằng... Jessica đã chết, Ái Ngọc lập tức òa khóc nứcnở. Nó cố chạy theo hai người đàn ông đang đưa thi thể củaJessica đi nhưng chưa kịp đã bị bà Vương ngăn lại.
- Sao bà lại chết? Mẹ nói con biết lý do đi. Mẹ!- Nó gào lên trongtiếng khóc- Còn ba với ông nội đâu? Sao mẹ không nói. Trả lờicon đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-bao-gio-hanh-phuc/2263943/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.