Edit: Dâu
Đứng im lắng nghe, tiếng đao binh ngày càng gần, cũng bắt đầu nghe được cả tiếng người hò hét nữa.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, thầm hiểu trong lòng, lại không nói một lời. Cô bé Mai Hương kia bị dọa ra nước mắt, lẩm nhẩm trong miệng, “Đánh nhau ở đâu rồi! Đánh nhau rồi!” Nhìn thấy sắp khóc tới nơi rồi.
Bách Lý Du vội vàng làm động tác trật tự, nói, “Đừng khóc đừng khóc, đừng đánh thức Hoàng thượng tiểu Phi.”
Tiểu Hoàng đế tỉnh rồi, không khóc không phá, chỉ ngoan ngoãn dựa trong lòng ngực Mai Hương, chớp đôi mắt lấp lánh như châu ngọc.
Tôi xoa đầu nó khen ngợi, không thể không thừa nhận con người đúng là có thiên phú, nó đi đường còn nghiêng ngả như vậy, lại có thể bình tĩnh minh mẫn đến thế.
Cảnh Ngôn đi ra khỏi phòng, vẫy vẫy tay ý bảo chúng tôi đừng đi theo. Cậu ta hít một hơi, trèo lên trụ hành lang, nhảy hai ba cái đã lên đến nóc nhà. Ngôi nhà này nằm giữa bãi cỏ hoang, bốn phía là tường vây cao, đương nhiên không thấy gì hết. Một lát sau, Cảnh Ngôn nhảy xuống nói, “Nghe tiếng, hình như ở ngay sát sườn rồi.”
Bách Lý Du hỏi, “Làm sao bây giờ?”
Tôi cười nói, “Không sao, bên ngoài đánh nhau thôi mà, chờ họ đánh xong là được.”
Còn có thể làm cái gì nữa? Mấy người như cá trong chậu, việc duy nhất có thể làm là chờ đợi. Duy nhất có Cảnh Ngôn có hy vọng chạy thoát nhất lại vướng đến bốn cái trói buộc: Bách Lý Du công phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464241/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.