Edit: Dâu
Bách Lý Du đau đầu nói, “Bách Lý Phi, ngươi có thể chỉ làm một chuyện một lúc thôi được không?”
Hoàng đế bé nhỏ chớp đôi mắt vô tội, tạm ngừng một loạt những hành động khiến người ta không thể tưởng tượng nổi như vừa ồn ào “Trẫm muốn đi tiểu” vừa nắm tay tôi nói “Đại thúc trông đẹp quá” vừa nài nỉ Bách Lý Du “Trẫm muốn ăn dưa” vừa sợ hãi hỏi “Đây là đâu” vừa vỗ mông ngựa Cảnh Ngôn “Đại thúc siêu quá dạy ta võ công với” vừa gào khóc nói “Trẫm nhớ mẫu hậu trẫm muốn về nhà”.
Nó sụt sịt, nước mắt giàn dụa mà lên án, “Thập cửu thúc, thúc bắt nạt trẫm.”
Bách Lý Du nhéo tai nó, “Ấy! Thần không dám.”
Tiểu hoàng đế lập tức nhào vào lồng ngực tôi mà lau nước mắt, “Đại thúc, giúp trẫm đánh hắn.”
Tôi hỏi, “Sao ngươi chỉ đòi ta giúp?”
“Ưm…” Nó gãi gãi đầu như chó con, “Bởi vì nhìn qua trông ngươi lợi hại nhất luôn.”
“Hoàng thượng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nó xòe ra năm ngón tay trắng trẻo mập mạp, “Năm tuổi.”
Ngoan ghê.
Tôi thì thầm với Bách Lý Du, “Cháu trai ngươi khá quá nhỉ.”
Cậu ta gật đầu lia lịa, “Từ khi ba tuổi đã không như đứa trẻ bình thường rồi.”
Tai họa mà.
Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào đi nữa, tôi có dáng người thấp nhất, vẻ ngoài âm nhu nhất, giọng nói nhẹ nhất, cười hiền lành nhất, nhưng đứa nhỏ này lại có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra tôi mới là thủ lĩnh.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464240/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.