Edit: Dâu
Triệu mỹ nhân đi đến trước mặt chúng tôi, cười nói, “Đã tới chậm, chắc là sợ lắm nhỉ?”
Tôi lắc đầu, “Không sợ mà.”
“Cũng không khẩn trương?”
“Không khẩn trương.”
“Thế là tốt rồi,” anh ta chớp chớp mắt, “Vậy, ba người các ngươi chui ra khỏi gầm bàn được rồi đó. Tiểu Yến, ngươi buông góc áo ta trước, sắp bị ngươi chọc ra cái lỗ rồi.”
Tôi bò ra, thuận tay kéo cả Mai Hương theo, thong thả phủi bụi, hỏi, “Chúng ta phải ra ngoài sao?”
Anh ta nói, “Đừng vội, chờ những kẻ bên ngoài kia được dọn dẹp sạch sẽ đã.”
Trên cửa lại “Rầm” một tiếng nữa, là tiếng mũi tên xuyên thủng ván cửa, lộ ra hơn phân nữa cái mũi tên. Cánh cửa khép hờ này bị đánh sâu vào, mở hé ra một chút nữa, tiếng bước chân bên ngoài càng gần hơn, nhưng lại không ai dám bước vào một bước. Triệu mỹ nhân lẳng lặng nhìn một lát, chậm rãi chuyển thanh nhuyễn tiếp kiếp trên tay, khóe miệng treo nụ cười lạnh thấu xương.
Tôi hỏi, “Họ là ai thế?”
Anh ta đặt ngay ngón trỏ thon dài lên chặn môi tôi, “Đừng hỏi, giờ ta chưa muốn nói.”
Lại đột nhiên cao giọng, “Bách Lý Du, ngươi cũng ra đi chứ?”
Tiếng quát giận của Bách Lý Du vọng tới từ phía gầm bàn, “Hứ! Bổn vương thích thế đó thì sao! Bổn vương không nói chuyện với yêu quái!”
Tôi ngồi xổm xuống hỏi, “Sao thế?”
Cậu ta thở hồng hộc, “Ngươi đừng qua đây!”
À, dỗi rồi. Bị Triệu mỹ nhân cứu, cảm thấy tôn nghiêm nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464244/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.