*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Tháng sáu ở phương Bắc, sau cơn mưa to, trời quang mây tạnh.
Tôi nhìn Bách Lý Du, Bách Lý Du nhìn Cảnh Ngôn, Cảnh Ngôn nhìn tôi.
“…”
“Đại thúc, ngài bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Một lão binh gầy nhưng rắn chắc nhếch miệng cười, “55.”
“Còn ngài thì sao?”
“Sắp 60!” Một lão binh thấp nhưng vạm vỡ đáp lời.
“Các ngươi nhìn nè!” Bách Lý Du hớn hở nói, “Có con giun!”
Cảnh Ngôn ghé đầu qua, “Thật này! Chắc là tại gần sông. Các ngươi muốn câu cá sao?”
Hai tên ngốc tay trong tay đóng cảnh các bạn nhỏ đi dạo chơi ngoại thành.
“Nghe nói tướng sĩ tiên phong đã xuất phát rồi đấy.”
“Thế à? Sao ta không biết.”
“Chúng ta đang làm gì thế?”
“Ờm… Đào địa đạo ư?”
“Đào đến trận doanh của quân Liêu ư? Thật không ngờ!”
…
Không phải!
Không phải vấn đề ở con giun, cũng không phải vấn đề ở việc câu cá, càng không phải vấn đề ở việc đào đường hầm đáy biển!
Mà vấn đề là tại sao tôi lại phải dẫn một đám già yếu thiểu năng này đi đào động hả!
Vấn đề là tại sao tôi một cán bộ lãnh đạo trời sinh này lại có vẻ như bị cắt, giảm, biên, chế, thế này!
“Oa!” Bách Lý Du khẽ giật Cảnh Ngôn, “Nhìn thấy không? Cái xẻng bị hắn bẻ một cái là gãy.”
“Hả?” Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464219/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.