*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
“Ta mãi vẫn không hiểu,” Văn Chi Hiền cầm quạt lông vũ đội khăn xanh, vẻ mặt nhàn nhã, ung dung nói, “Tướng quân mang theo ba người các ngươi xuất phát làm cái gì, binh quý thần tốc, không nên có quá nhiều gánh nặng.”
Cảnh Ngôn rút kiếm.
“Thiếu hiệp này, ta không có nói ngươi. Thiếu hiệp võ công trác tuyệt, chắc chắn sẽ lập nhiều kỳ công. Quân Đại Kỳ thật may mắn! Thật may mắn! Ta đang nói hai người họ kìa, văn công võ lược đều chẳng có, tên này so với tên kia càng giống ăn không ngồi rồi hơn.”
Bách Lý Du vén áo lên, lộ ra ngọc bài bên hông, trên đó viết một chữ “Tề”.
“Điện hạ, ta đương nhiên cũng không nói ngươi. Điện hạ là người hoàng thất, đích thân ra trận cổ vũ sĩ khí, quân ta chắc chắn đại thắng. Thật là may mắn! Thật là may mắn! Ta là đang nói mỹ nhân nào đó, không ở nhà thưởng phong lộng nguyệt, ngắm bóng thương mình, lại đòi chạy đến cái nơi hoang vu này, còn phiền người khác phải chăm sóc hắn cơ.”
Tôi nói, “Cảnh Ngôn, Văn quân sư không muốn ăn dưa, chúng ta chia đôi phần còn lại đi.”
“Đợi đã!” Văn Chi Hiền vừa vùi đầu gặm dưa vừa nói, “Ai bảo ta không ăn!?”
“…”
“Nhưng mà,” Bách Lý Du nói, “Chúng ta rốt cuộc là đang làm gì thế?”
“Đang hành quân đánh giặc.”
“Thế sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464217/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.