Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



“Ta mãi vẫn không hiểu,” Văn Chi Hiền cầm quạt lông vũ đội khăn xanh, vẻ mặt nhàn nhã, ung dung nói, “Tướng quân mang theo ba người các ngươi xuất phát làm cái gì, binh quý thần tốc, không nên có quá nhiều gánh nặng.”

Cảnh Ngôn rút kiếm.

“Thiếu hiệp này, ta không có nói ngươi. Thiếu hiệp võ công trác tuyệt, chắc chắn sẽ lập nhiều kỳ công. Quân Đại Kỳ thật may mắn! Thật may mắn! Ta đang nói hai người họ kìa, văn công võ lược đều chẳng có, tên này so với tên kia càng giống ăn không ngồi rồi hơn.”

Bách Lý Du vén áo lên, lộ ra ngọc bài bên hông, trên đó viết một chữ “Tề”.

“Điện hạ, ta đương nhiên cũng không nói ngươi. Điện hạ là người hoàng thất, đích thân ra trận cổ vũ sĩ khí, quân ta chắc chắn đại thắng. Thật là may mắn! Thật là may mắn! Ta là đang nói mỹ nhân nào đó, không ở nhà thưởng phong lộng nguyệt, ngắm bóng thương mình, lại đòi chạy đến cái nơi hoang vu này, còn phiền người khác phải chăm sóc hắn cơ.”

Tôi nói, “Cảnh Ngôn, Văn quân sư không muốn ăn dưa, chúng ta chia đôi phần còn lại đi.”

“Đợi đã!” Văn Chi Hiền vừa vùi đầu gặm dưa vừa nói, “Ai bảo ta không ăn!?”

“…”

“Nhưng mà,” Bách Lý Du nói, “Chúng ta rốt cuộc là đang làm gì thế?”

“Đang hành quân đánh giặc.”

“Thế sao lại có dưa ăn?”

“Tiểu Yến bảo ta hái.” Cảnh Ngôn nói.

“Yến thị vệ, ngươi thế là không đúng rồi.” Văn Chi Hiền nghiêm mặt nói, “Kỳ quân chính nghĩa bác ái, không thể nhiễu dân!”

“Cảnh Ngôn ngươi quăng hắn ra ngoài đi.”

Cáo già cười làm lành, “A! Chắc là triều đình hưng thịnh uy nghiêm, tướng sĩ chân thành, bá tánh Lôi Châu, tranh nhau đãi quân, cho nên mới có dưa này!”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta cũng liếc mắt nhìn tôi, gần như có thể nghe được tiếng lòng của đối phương:

“Đồ cáo già đáng chết!”

“Tiểu yêu quái đáng chết!”

Tôi nhếch mép cười, “Chi Hiền huynh hôm nay bạch y thắng tuyết, phong thần tuấn lãng, giơ tay, nhấc chân, quá đỗi phong lưu, tươi mới thoát tục. Sống bễ nghễ một đời, công cẩn đương niên.”

Anh ta cũng vờ vịt cười rộ lên, “Hoài Tích huynh mặc cẩm y, khoác khôi giáp, vẫn không giảm được nét đào hoa, mỹ nhân thiên thành. Nhưng mà, đây là trướng phòng của tại hạ, dưới chân đã lưu luyến suốt một ngày dài, cũng nên…”

Đuổi tôi đi á? Tôi không đi.

Chúng tôi hành quân mười ngày đến Lôi Châu, chỉ cách quân Liêu có một con sông, tạo thành thế chân vạc. Trong vòng hai, ba mươi dặm quanh phạm vi này, nghe được tiếng trống của nhau, tinh kỳ che lấp mặt trời. Mây đen nặng nề che phủ, tràn ngập sát khí kinh tâm động phách.

Tôi không sợ sát khí, cũng rất khoái cảm giác áp bách này, nhưng vấn đề là tôi không có chỗ nào để đi.

Triệu Thụy Lam căn bản không cho tôi vào phòng.

Mọi người đều biết khi thủ trưởng đến địa phương để tuần tra, chỗ làm việc phải có cảnh vệ đứng gác, nhân viên canh gác cũng là thay phiên; đến tối, cách vách phòng thủ trưởng, cũng sẽ có lính gác bảo vệ.

Chỗ này cũng thế.

Mặc dù tôi có hơi danh không chính ngôn không thuận một tí, nhưng tốt xấu gì cũng là thị vệ cửu phẩm. Tối nay đến phiên tôi và Lỗ Trực gác trong trướng thủ trưởng, cách tấm bình phong, chính là chỗ Triệu Thụy Lam ngủ.

Nhưng sau khi tôi ở ngoài chơi đến đã đời rồi, Triệu Thụy Lam chỉ vào đầu tôi, Bách Lý Du và Cảnh Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, “Lưu, Quan, Trương, các ngươi kết nghĩa vườn đào quách đi.”

(*) Lưu Bị, Quan Vân Trường, Trương Phi

Sau đó nhấc chân một cái, đá đi rõ xa.

Tính đi tính lại, bèn chui vào chỗ của Văn Chi Hiền. Đi tay không thì khó coi quá, tôi đành bảo Cảnh Ngôn trộm một quả dưa qua nữa.

Tôi nói, “Văn quân sư đừng đuổi, bốn người chen chúc nhau ngủ đi.”

Văn Chi Hiền cười xấu xa, “Đáng đời ngươi! Có cái loại thị vệ như ngươi à, bỏ mặc đại nhân, còn bản thân thì đi khắp nơi xem náo nhiệt.”

“Ta không phải xem náo nhiệt, ta là đang thăm dò địa hình.”

“Đúng vậy!” Bách Lý Du tiếp lời, “Thuận tiện dò hỏi tình hình quân Liêu nữa.”

“Tề Vương,” Văn Chi Hiền chậm rãi nói, “Đừng tưởng là ta không biết ai cầm đầu. Ngươi gạt Thái hoàng thái hậu lẻn vào trong quân, hẳn là phải hiểu tình cảnh của mình. Hai quân giao chiến, họa phúc khó lường, trong quân Liêu có hàng binh phản bội của triều ta, trong đó có mấy người, e là vẫn nhận ra được ngươi… Ha hả, nhỡ đâu có ngày nào đó ngươi bị treo trên cột cờ quân Liêu, ngươi muốn chúng ta rút quân, hay là nhìn ngươi bị cắt thành từng mảnh đây?”

“Ối cha!” Bách Lý Du oán hận, “Cái tên cáo già này nói chuyện quá là xui! Tiểu Yến, chúng ta giao hắn cho Thất ca đi!”

“Ngụy Vương thì tính là cái gì, ta Văn Chi Hiền mà còn sợ hắn ư?!” Cáo già hừ một tiếng rõ mạnh từ trong lỗ mũi, rất chi là phóng khoáng.

Tôi thấy trên đời này anh sợ nhất là anh ta thì có.

Tôi không nói gì nữa, trải chăn đệm ra ngủ, bạn nhỏ Cảnh Ngôn cởi áo ngoài chui vào ngực tôi.

Văn Chi Hiền ngơ ngác nhìn, “Gà mái già mang gà con.”

Tôi và Cảnh Ngôn đồng thời nhảy dựng lên.

“Cảnh Ngôn ngươi không cần nể mặt ta, đóng gói hắn ta gửi cho Ngụy Vương trong đêm nay!”

Ai ngờ nghệch tình nguyện đi đánh giặc chứ?! Lão già tôi đây chẳng phải không còn đường nào để đi sao!

Vợ sắp đến tay rồi, đột nhiên lại biến thành Thánh mẫu hoàng thái hậu. Con đường Yến Hoài Tích tôi đây thăng quan phát tài, chỉ có thể nhờ vào chiến công (xa vời) mà thôi.

Đương lúc chúng tôi đè Văn hồ ly trên mặt đất chuẩn bị đóng gói, giọng nói sang sảng của Lỗ Trực lại truyền đến, “Văn quân sư! Tướng quân tìm ngươi nghị sự!”

“À! Tới ngay!”

Văn hồ ly bò dậy, phủi phủi bụi, cười gian, “Người thành thật có chỗ tốt của người thành thật.”

“Thế ngươi còn bắt nạt hắn.”

“Ấy! Hắn đường đường là một võ quan tứ phẩm, chả lẽ không chịu nổi mấy trò vặt vãnh kia của ta?”

“Ủa?! Hắn là quan tứ phẩm á!!”

Vì sao tôi lại là cửu phẩm?!

“Hắn từ mười năm trước đã ở bên người Tướng quân rồi. Huống hồ, hắn khác ngươi, ngươi chỉ là thị vệ, còn hắn có thể mang binh.”

Tôi hiểu rồi.

Tại sao cùng là cảnh vệ, anh ta lại là cấp phó bộ, tôi chỉ là cấp thuộc hạ. Loại trừ nhân tố lai lịch kinh nghiệm, cái này hình như là sự khác nhau giữa cảnh vệ cục 8 và cục 9 vậy. Tôi là cục 8, biên chế bảo vệ; anh ta là cục 9, biên chế giải phóng quân. Quỷ đều biết quân địa phương thăng không nhanh bằng quân dã chiến.

Triệu Thụy Lam anh còn không mau cho tôi lên chiến trường!

Văn Chi Hiền nhìn thấu tôi, nói, “Muốn đi cùng sao?”

Còn phải nói nữa à!

Doanh trướng của Triệu Thụy Lam áng chừng có mười lăm người, tôi làm lễ cùng với Văn Chi Hiền xong, liền đứng ở một bên, nhìn một đám võ tướng mưu sĩ cãi nhau mặt đỏ tai hồng.

Văn Chi Hiền không nói nhiều lắm, hỏi một câu đáp một câu, lại rất sâu sắc, đánh trúng chỗ yếu. Triệu Thụy Lam im lặng, nở nụ cười cao thâm khó dò. Ánh nến lập lòe, hàng lông mi dài phủ lên gương mặt anh ta một tầng bóng, ánh mắt thanh lãnh như ánh sao đêm đông chậm rãi đảo qua từng người từng người một.

Thật đáng sợ.

Mọi người hồi lâu sau mới phát hiện chủ soái chưa nói một lời, trong lòng không khỏi thấp thỏm, giọng nói nhỏ dần xuống, cuối cùng đều im miệng hành lễ chú mục với Triệu Thụy Lam.

Triệu Thụy Lam nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói, “Tốt thì cũng tốt đấy, nhưng ba năm trước ta đều dùng cả rồi. Các ngươi còn ý kiến nào mới hơn không?”

Mọi người im lặng.

Đột nhiên anh ta hướng nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng vô ngần, “Tiểu Yến có ý kiến gì hay không?”

Hả? Tôi á?

Thủ trưởng! Tôi rất cảm động, anh đây là cố ý muốn thăng chức cho tôi phải không, thế mà lại cho tôi cơ hội trổ tài trước mặt mọi người!

Mới đó đã thăng tôi lên làm bí thư quân sự, ôi cha, còn chả kịp chuẩn bị tâm lý nữa, thủ trưởng à anh ưu ái quá rồi đó!

Các đồng chí à, cơ hội này thật hiếm có. Cứ như là lãnh đạo của bác muốn tiếp khách nước ngoài, nhưng phiên dịch viên bỗng dưng không tới được, bác cuối cùng cũng có thể thể hiện trình độ ngoại ngữ của mình, từ nay về sau người ta chỉ có thể rửa mắt mà nhìn bác cho kĩ thôi.

Vấn đề là, vấn đề là, tôi nào có biết quân sự gì đâu!!

Mắt to nhìn mắt nhỏ…

Mắt to nhìn mắt nhỏ…

Iraq, George Bush, Bin Laden, dải Gaza… Đài độc, diễn tập, vùng duyên hải Phúc Kiến… Quân sự BBS, đỉnh, tưới nước, gạch… Địa đạo chiến, địa lôi chiến, nam chinh bắc chiến, Thượng Cam Lĩnh…

“Đào động sâu, tích trữ lương.”

“A?”

Câu tiếp theo là gì nhỉ? Hoãn xưng vương? Chuẩn bị chiến tranh đề phòng mất mùa cho nhân dân? Chủ tịch à câu tiếp theo của ông là gì thế?!

“Giải thích thế nào?” Triệu Thụy Lam có vẻ như rất hứng thú.

“Chính là… Hai quân giao chiến, bên nào nhiều lương thực hơn tất thắng. Quân lương không sung túc, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sĩ khí, sách lược và chiến cuộc. Cho nên, thỉnh tướng quân rút bớt nhân thủ, tăng cường bảo vệ đội ngũ áp lương.”

“Ồ. Thế còn đào động?”

Đây là mang tính so sánh thôi, biết giải thích sao?

Tôi nhắm mắt nói bừa, “Để… Để đề phòng địch nhân đốt lương, tổn thất lớn, quân lương phải chia nhỏ ra, bảo quản phù hợp.”

“Ồ…”

Nghĩ cái gì mà nghĩ! Đây là chân lí đã được thực tiễn chứng minh rồi. Còn nghĩ nữa!

“Rồi sao nữa?” Anh ta lại hỏi.

Còn muốn nữa à!?

Mao tuyển tập, Mao tuyển tập, Mao tuyển tập ơi…

“Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, địch trú ta đánh, địch mệt ta nhiễu.”

“Cái này thì ta hiểu,” Triệu Thụy Lam cười nói, “Chiến pháp gì đây?”

“Đánh du kích.”

“Ồ?”

“Chính là đánh một lúc lại đổi chỗ khác, bí mật theo chân địch nhân.”

“À…”

Lại nghĩ! Đừng hỏi đừng hỏi nữa, hỏi tiếp thì tôi chỉ còn nhớ mỗi câu: Trời muốn mưa, con gái muốn lấy chồng, tùy ý đi thôi.

“Thú vị, thú vị…” Anh ta tủm tỉm nhìn tôi, “Tiểu Yến, các tướng sĩ, các ngươi lui ra trước, ta còn có chuyện muốn nói với Văn tiên sinh.”

Tôi thở phào một hơi, ù té chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Quả nhiên, không học vấn không nghề nghiệp, nguy hiểm vô cùng! Các đồng chí à, đã học thì phải học cho kĩ, để mà còn dùng!

Hôm sau, thanh danh của tôi truyền khắp quân đội Đại Kỳ.

Những lời vàng ý ngọc của tôi thì không ai nhắc tới, nhưng thật ra ai cũng khiếp sợ trước sự dịu dàng thân thiết lạ thường mà Triệu Thụy Lam vốn lạnh như băng dành cho tôi. Đã thế vẻ ngoài tôi lại rất biết gây thị phi. Các tướng sĩ nhắc tới tôi, đều che miệng cười trộm, vẻ mặt **.

Cùng ngày, tân hoan được Triệu Thụy Lam cưng chiều nhất trong truyền thuyết, hoa khôi đến từ lầu nào đó ở Giang Nam, vai chính trong vụ tai tiếng đệ tử thế gia gặp nạn, chính là tôi đây, bởi vì trí tuệ lai láng đột xuất, cho nên nhận được nhiệm vụ quan trọng đầy quang vinh mà gian khổ vô cùng.

Ấy chính là đào động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.