*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
“Lý Hoài Hi!! Ngươi là Lý Hoài Hi!!”
“Ta không phải.” Tôi cười nói.
Anh ta nói, “Sao có thể… Ngươi là! Hoài Hi!”
“Không phải.”
“Phải!”
“…”
Tôi cười lạnh nhìn anh ta, xoay người bước đi.
Tôi thực sự không phải Hoài Hi mà, Hoài Hi chết từ ba tháng trước rồi.
Tại tiểu viện ở Tô Châu, dưới gốc đào, cái nấm mồ nho nhỏ kia, đã chôn mất cả cuộc đời của thiếu niên Hoài Hi và Hoài Tích trong quá khứ. Để lại nó, tuyệt đối không cho phép có người quấy rầy sự bình yên của người chết.
“Ngươi đừng đi!” Anh ta kích động kêu lên, “Hoài Thương! Ngươi đến nhìn hắn đi! Hắn có phải em trai của ngươi hay không!?”
Lý, Hoài, Thương?
Xuất hiện bóng dáng một người khác, tôi ngước mắt nhìn.
Một người thanh niên dáng cao, thanh tú, mặt tái nhợt, yếu đuối, vẻ mặt đầy khiếp sợ mà bi thương.
Tôi mỉm cười, “Ta không phải là Lý Hoài Hi.”
Anh ta cười đầy đau khổ, “Ngươi không phải, ba tháng trước nhận được thư nhà, nói đã chết.”
Tôi thoáng bối rối, lại thoải mái. Hoài Hi ngoan, đừng sợ đừng sợ, yên tâm ngủ đi.
“Tại hạ cáo từ.”
Tôi khẽ cúi người, rảo bước rời đi.
“Hoài Thương ngươi làm sao vậy?! Tại sao ngươi không nhận em trai mình?! Gương mặt kia giọng nói kia dáng người kia có chỗ nào không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464221/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.