*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Chiều hỏi thăm đường, đi thăm Sấu Tây Hồ.
Đi được nửa đường, ngang qua một phố nhỏ. Ghé mắt nhìn, ối chao! Tất cả đều là thất bảo lâu đài, hoa hết mắt người. Khỉ la chuế ngọc đầy đường, oanh điên yến cuồng.
Khu. Đèn. Đỏ.
Làm một cán bộ lãnh đạo, phải tăng mạnh tu dưỡng giai cấp, phải không ngừng cải tạo thế giới quan, trước sau liêm khiết tự hạn chế, nhất thiết phải làm tốt công tác tự giám sát, duy trì đạo đức tốt.
Nhưng mà, làm một cán bộ lãnh đạo, càng phải hiểu hết khó khăn của nhân dân, hòa mình vào tầng chót xã hội, tiếp xúc với người bên ranh giới, nghe tiếng than của người dân.
Tôi ôm động cơ cao thượng dứt khoát dấn thân vào chiến trường không khói súng này, mặc phong ba bão táp, tôi có ánh sáng tư tưởng chói ngời.
Lúc này trên tầng hai một kĩ quán, một cái đầu quen thuộc thò ra.
Thong thả đến dưới lầu, chống eo ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Vài người bạn cũ của ân công, cũng là tình cũ luôn sao?”
Tôi còn tưởng là thiếu niên hào kiệt, khách quý chật nhà gì chứ, hóa ra là chú con mẹ nó đi dạo nhà chứa.
“Ối chà chà! Lại là Yến huynh!” Bách Lý Du nốc một hơi sạch chung rượu, làm ra vẻ bạn cũ lâu rồi không gặp, duyên dáng nhẹ nhàng dắt tôi vào cửa.
Trước ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464177/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.