*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Bé trai trợn tròn mắt, “Hả? Nhìn qua ngươi còn không lớn tuổi bằng hắn đâu!”
“Hắn sinh lão tướng, kì thật mới mười lăm tuổi,” ta nhướn mày, cười lạnh, “Nương hắn giao hắn cho ta, là muốn ta đưa hắn đến Kim Lăng đọc sách.”
Cái này thì mọi người hiểu ra rồi: Gia trưởng đến.
Gia trưởng tới cửa + nổi giận đùng đùng + bắt được tử đệ hư hỏng = làm loạn lên = ảnh hưởng sinh ý.
Có người lanh lợi vội vàng gọi tú bà tới.
Nhìn thấy tú bà nhân yêu đắp một tảng phấn trắng dày ba tấc nở nụ cười quyến rũ uốn éo vén rèm bước ra, tôi chấn động, kéo Bách Lý Du chạy trối chết.
Tú bà chưa thấy khách nào dễ đuổi như vậy, giật mình nhìn theo chúng tôi.
Tôi kéo Bách Lý Du về lại khách điếm lấy hành lý, đi được một chút cậu ta hất tay tôi ra, bực bội nói, “Ta mười chín!”
Nói chút thế thôi, cậu tức giận chuyện này hả?
Cậu ta lườm tôi một cái, quay đầu bỏ đi. Bước chân của cậu ta rất nhanh, rẽ một cái thôi đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Tôi cũng chả đuổi theo, tự quay trở lại khách điếm.
Đến một bờ sông, cậu ta quả nhiên vẻ mặt không tình nguyện vòng trở lại, nhưng không mở miệng nói chuyện với tôi, nằm đơ ra dưới một cây liễu.
Tôi đi đến bên người cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464179/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.