*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Bạn đã từng bao giờ kề dao lên cổ em gái, đòi bà và mẹ tiền để chuẩn bị bỏ trốn chưa?
Nếu không bàn đến nhân nghĩa lý trí hiếu, tôi may mắn trở thành người đầu tiên.
Bạn thấy một ngàn lượng bạc quá ít, tôi cũng nghĩ vậy đó, đáng lẽ nên chặt chém ác chút nữa. Nhưng mà, nghệ thuật đòi tiền chuộc là ở đây đấy, bạn không thấy trên tivi người ta đòi một trăm vạn, liền ngồi xổm trong tù sao. Biết chừng biết mực thôi nghen.
Tôi là một tội phạm tỉnh táo (về xem phim cảnh sát hình sự đi) bắt nạt một đám phụ nữ chưa từng ra khỏi cửa, chưa hiểu việc đời. Tóm lại mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, khoảng hai tiếng sau, tôi đã dẫn theo Xuân Vân rời đi cách đó ba mươi dặm. Xuân Vân không biết cưỡi ngựa, còn tôi đã từng luyện tập hồi đi du lịch Nội Mông rồi, nhưng rốt cuộc vẫn chậm, thấy mặt trời nhuộm chân trời Tây rồi, mà hai người tôi vẫn chưa thấy được nơi nào nghỉ trọ cả.
Tôi trượt xuống ngựa, bò xuống dưới tàng cây, mệt mỏi dựa lên, chỉ cảm thấy cả người chả còn tí sức nào, nhức mỏi, khát, chịu thôi, thân thể này vốn yếu quá mà. Đầu bánh bao phải đi làm, còn khá hơn tôi một chút.
Cô bé nghỉ một lát, khẽ cắn môi đứng lên, “Ta tìm nước uống cho thiếu gia.” Tôi không còn sức ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464170/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.