Editor: Lạc Thủy
Beta – reader: Lạc Thủy
Lãnh Mặc hiên,
Tham Duật tựa trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây tử đằng* ở bên ngoài cửa sổ lay động, cây tử đằng thiên ti bách kết (ngàn dây trăm quả),chuyển động quấn quanh với nhau, đằng trên vẫn còn buông xuống một vài quả trám.
( *: cây đậu tía)
Quả nho nhỏ trong suốt màu xanh biếc, nhìn qua trông rất khả ái.
Cửa sổ mở bung ra, bóng đêm nồng đậm cùng làn gió đêm khuya lẳng lặng ùa vào phòng, bức lui đi chút ánh sáng còn lại – nến, xâm nhập một tầng rồi lại một tầng, phảng phất như muốn đem Tham Duật nuốt vào.
Còn trên bàn, ánh sáng kia vẫn cứ không ngừng phát ra – nến,
Dung nhan Tham Duật biến đổi đủ không ngừng, mà mơ hồ trong phòng, dường như còn có một dung nhan tú lệ khác đang biến ảo đủ mọi muôn vạn thần tình.
Gió lạnh ngoài cửa sổ tiến vào, thổi lướt qua mái tóc đen dài của Tham Duật, mái tóc bám trên hai gò má thổi bay tán loạn,
Hiện tại mặc dù đã đầu xuân, thế nhưng xuân hàn se lạnh, không khí băng lãnh hầu như đã đem sự ấm áp trong phòng dẫn theo đi, thái giám cung nữ ở hai bên đều lạnh run rẩy, mà Tham Duật dường như chưa cảm thấy gì, chỉ như trước ngơ ngác, con ngươi giống như màn đêm không tiêu điểm dao động, tựa như y đang chìm vào một suy nghĩ xa xôi.
“ Bệ hạ, gió đã lớn, đóng cửa sổ lại thôi.”
Lệ phi đứng một bên hầu hạ ôn nhu nói, nàng nhịn đã rất lâu, rốt cuộc vẫn đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tuyet/90010/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.