Editor: Lạc Thủy( aka Lạc Lạc aka Tiểu Lạc)
Beta – reader: Lạc Thủy
Nghe cước bộ dần xa của Lăng Vân,
Tham Duật vẫn không nhúc nhích, hắn lẳng lặng nhìn thật sâu, cặp con ngươi xinh đẹp kia ở trong bóng đêm cũng phát ra một màu đen tối,
Tựa như hồ nước không đáy,
Sâu không dò được.
Hắn cầm lấy hai bàn tay, lẳng lặng nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ,
Hôm nay là âm lịch, không trăng,
Mặt trăng đã bị mây che khuất, ngay cả sao cũng không nhìn thấy được,
Bóng đêm nồng đậm kia đã thôn tính hết tất cả mọi thứ trên thế gian này,
Mà bóng đêm đó, cũng giống như tâm trạng hắn lúc này.
Hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh của mẫu thân tự sát trong đêm ấy, cũng là vào một buổi tối không trăng, không sao,
Hắc ám bao trùm lấy tất cả, kể cả hắn, và cả sinh mệnh của mẫu thân.
Trong căn phòng mờ ảo, Tham Duật như nhìn thấy dung nhan tú lệ của Vân phi.
Mẫu thân hắn luôn thích tươi cười, ôn nhu, từ ái, vui vẻ, ngọt ngào. Trong trí nhớ hắn, hắn chưa từng nhìn thấy mẫu thân khóc,
Cho dù là vức bỏ đi sinh mệnh của chính mình.
Đêm ấy, mẫu thân không biết đã dùng cách gì,nhốt hắn vào một nơi xa lạ, rồi gặp hắn.
Hắn vẫn nhớ như in, đêm hôm ấy mẫu thân trang điểm rực rỡ tới gặp hắn, mỹ lệ mà chói mắt, tựa như một con huyết phụng đỏ rực,
Tuyệt vọng cùng thê lương.
Cũng đêm đó, bọn họ đã nói rất nhiều điều, hắn nhớ kĩ, mẫu thần người đã dùng một lời nói ôn nhu để trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tuyet/90011/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.