May mắn là hôm nay là ngày dì cả đến thăm, quần lót để lại vết tích thì cô có thể tự giật. Nếu không, nhất định Tô Bội Tình sẽ dò hỏi tới cùng là quần lót dính gì mà cô cứ mờ mờ ám ám không cho bà xem.
"Lai Yên, hôm nay con về nhà muộn à?" Giọng nói của Tô Bội Tình từ đầu hành lang bên kia truyền đến.
Cô vận vòi nước nhỏ lại, thấp thỏm trả lời: "Sao mẹ lại hỏi thế?" "Mẹ sợ con không kịp ăn cơm chiều."
"À..." Cô lúng túng: "Hôm nay mưa to nên con ăn ở nhà ăn của trường học rồi mẹ ạ."
Thấy cô đang chà quần lót, Tô Bội Tình hơi bất mãn nên khó chịu chất vấn: "Vì sao lần kinh nguyệt này con lại làm dơ quần lót thế?"
"Vì đợt này nhiều hơn các đợt trước nên con cũng không có cách nào khác." Trên đó còn trộn lẫn cả một lượng lớn ái dịch, không dơ mới là chuyện lạ.
"Mẹ nghe tài xế nói đêm nay con và Mạc Nhiên lại cùng nhau về nhà à?"
Tống Lai Yên nhỏ giọng đáp "Dạ", cô không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Không phải mẹ nói con ít tiếp xúc với nó lại u? Vì sao con không nghe lời mẹ dặn?"
"Thôi mà mẹ." Tống Lai Yên hơi nhướng hàng lông mày: "Anh ấy
học lớp 11, trong khi đó con học lớp 10, tụi con đâu thể nào gặp nhau, chỉ có buổi tối chúng con mới về cùng nhau thôi."
Tô Bội Tình cười nhạo: "Con cũng biết con và nó xấp xỉ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718298/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.