Thân thể Tống Lai Yên thường hay ốm yếu. Quả nhiên, kì kinh nguyệt này cũng không ngoại lệ, dường như càng dễ cảm mạo hơn mọi ngày. Vì mệt nên cô ngủ nướng, suýt chút nữa đã trễ học. Nếu trong nhà chỉ có Mạc Nhiên thì chắc chắn anh sẽ nói với cô ngủ thêm chút nữa, không cần đi học. Nhưng cuộc đời thường không như mơ, người đi lên lại là mẹ cô. Bà hối thúc cô đi học, còn muốn cô tự thân chạy nhanh tới trường.
Vừa đặt chân đến lớp học, Phương Tiêu Tiêu liền quay sang tám chuyện với cô: "Sáng nay, hội học sinh vừa mới đến lớp tụi mình kiểm tra. Cậu mà tới sớm một chút thì có thể nhìn thấy Mạc Nhiên rồi. Tiếc ghê!"
Tống Lai Yên "Ù" một tiếng. Cô bỗng nhận ra giọng mũi của mình có hơi nặng, có chút tắc tắc hơi, thật không thoải mái.
"Anh ấy đẹp trai thật đất, nam sinh nào may mắn giống anh ấy đều có thể làm người nổi tiếng rồi. Nhưng mà Mạc Nhiên không phải mẫu người của mình, mình thích anh trai nào lực lưỡng cơ."
Sau khi Phương Tiêu Tiêu đánh giá Mạc Nhiên một phen, dường như nhớ tới cái gì nên liền hỏi Tống Lai Yên: "Anh kế và cậu ở chung với nhau ổn không? Anh ấy có bắt nạt cậu không đó?"
"Không có" Cô tùy tiện trả lời: "Anh ấy tốt lắm."
Phương Tiêu Tiêu cười trộm: "Anh ấy điển trai lắm phải không?" "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Nếu đẹp trai thì mình sẽ tới thăm hỏi gia đình cậu."
Tống Lai Yên thầm cảm thấy may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718299/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.