Vì phía trước còn có tài xế nên Tống Lai Yên không có can đảm để trò chuyện thân mật với Mạc Nhiên. Trừ khi có việc cần nói, nếu không anh vẫn giữ vững nguyên tắc của riêng mình, không chủ động bắt chuyện. Đối lập với tiếng sét đinh tai nhức óc ngoài xe thì bên trong lại bị bao trùm bởi một bầu không khí yên tĩnh, tưởng chừng như có thể nghe được tiếng kim rơi.
"Cậu chủ, đêm nay cậu muốn nghỉ ngơi ở đâu? Mấy ngày nay vì cậu không về nhà nên bà chủ đã nhắc tôi rất nhiều lần là phải nói với cậu rằng bà rất nhớ cậu, rất muốn nhìn thấy cậu."
"Nếu tôi không nói gì thì nghĩa là nơi nghỉ của tôi vẫn như cũ. Không phải chú đã biết rất rõ rồi à?"
"Vậy... cậu chủ vẫn đi Tĩnh Thủy Loan sao?"
Mạc Nhiên không trả lời, chỉ tao nhã liếc mắt nhìn ông. Tài xế lập tức ý thức được bản thân đã hỏi những câu vượt quá phận sự nên ngay lập tức luống cuống nói xin lỗi. Trong khi đó, đầu óc Tống Lai Yên vẫn còn bị đình trệ, chưa hiểu vì sao ông ấy lại phải khúm núm như thế.
Ở ngã tư đường, xe phải ôm một khúc cua gắt. Tuy không có sự cố nào xảy ra nhưng cơ thể của cô vẫn theo quán tính nghiêng sang một bên. Cô cũng thuận theo đó rồi nhích sang chỗ ngồi của Mạc Nhiên.
Từ khi bước lên xe, cô luôn đặt chiếc áo khoác của anh trên đùi nên đâu đó vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể ấm áp và thoang thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718297/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.