Đã sang canh tư, Tương Lý Nhược Mộc không nghĩ rằng cuộc nói chuyện với Hàn Mộng Khuê lại kéo dài lâu như thế. Hắn bước đi nhanh hơn, cảm thấy mình không nên để Cảnh Hi Miểu một mình lâu như vậy. Đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, Cảnh Hi Miểu không dám tắt đèn lúc ngủ một mình. Hắn thở dài, lúc đi còn nghe thấy tiếng Cảnh Hi Miểu khóc. Có lẽ không nên để y khóc như vậy, thế nhưng hắn không cách nào chịu đựng thời điểm chính mình không kiềm chế được cẩn thận thương yêu y lại phát hiện có thể trên thực tế y không thực sự muốn hắn chạm vào. Hay là mình đã tính toán thời gian sai rồi? Lúc sau Cảnh Hi Miểu khóc đến mức ấy, đại khái hắn cũng biết dường như mình đã sai, hơn nữa còn là sai lầm nghiêm trọng. Ngay trong lúc đang giao hoan lại bị bỏ mặc, dáng vẻ đó của Cảnh Hi Miểu dường như nhận lấy thương tổn rất lớn. Nhưng trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, muốn cái gì, Tương Lý Nhược Mộc cũng không biết. Hiện tại Cảnh Hi Miểu rất yên tĩnh, đã ngủ rồi sao? Tương Lý Nhược Mộc theo bản năng bước nhẹ hơn, hướng phía bên giường đi tới. Quả nhiên Cảnh Hi Miểu nằm quay mặt vào trong. Tương Lý Nhược Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức nhíu mày. Theo thói quen của Cảnh Hi Miểu, y khóc thành bộ dạng kia sao có thể ngủ được.
“Hi Miểu,” Tương Lý Nhược Mộc ngồi xuống bên giường, duỗi tay khẽ vỗ Cảnh Hi Miểu, toàn thân y nóng hừng hực, “Hi Miểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703910/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.