Hàn Mộng Khuê không tránh. Cây dao của Tương Lý Nhược Mộc kề sát da đầu của hắn, khăn vuông buộc tóc bị lưỡi dao sắc bén cắt xuống, sợi dài sợi ngắn đều xõa ra. Hắn quỳ trên mặt đất dập đầu,”Tạ ơn Thái úy đã tha chết.”
“Văn nhân”, Tương Lý Nhược Mộc âm thanh thấp xuống tràn đầy tính uy hiếp, nghe không ra là để tán dương hay là cười nhạo,”Vậy mà lại rất có dũng khí.”
“Thái úy không giết tiểu nhân tức là trong lòng có Hoàng thượng. Như vậy nếu Thái úy không muốn nghiêm phạt Lý Duẫn Chi, thì nên giết Quách Hiền.” Hàn Mộng Khuê từng bước áp sát, như được voi đòi tiên.
“Hàn Mộng Khuê.” Thân thể Tương Lý Nhược Mộc ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc một chút, “Ngươi nói ta nên làm gì? Chỉ cần ta bảo vệ Cảnh Hi Miểu một chút, thì sẽ mất đi bằng hữu và thuộc hạ trung thành lâu năm. Mặc dù thế lực Hoàng tộc Cảnh thị ở quân đội coi như đã không còn tồn tại nữa, nhưng mà không phải vẫn có văn nhân ngươi dám vì Hoàng thượng mà nói chuyện sao?” Hắn cụp mắt, nhìn Hàn Mộng Khuê quỳ trên mặt đất, “Ngươi trẻ tuổi nông cạn, sớm muộn cũng có một ngày thủ đoạn mưu quyền lôi ngươi xuống vũng bùn.”
“Thái úy ngài sẽ lấy vợ sinh con sao?” Hàn Mộng Khuê đột nhiên hỏi.
“Có ý gì?”
“Thái úy đã ba mươi tuổi mà còn chưa lấy vợ sinh con, thực ra là không có ý nghĩ ấy phải không?” Con mắt Hàn Mộng Khuê phóng ra hào quang khôn khéo. Tương Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703909/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.