Tương Lý Nhược Mộc nhìn nhiệt độ của Cảnh Hi Miểu theo bình minh từng chút từng chút nhô lên ngoài song cửa mà hạ xuống, đột nhiên cảm thấy chỉ nhìn như vậy thôi cũng là điều rất vui vẻ, so với việc chờ mong bất kỳ điều kỳ tích nào khác đều khiến hắn cảm thấy trong lòng yên ổn hơn, toàn thân đều tràn đầy sung sướng. Còn có… một chút phấn khởi- đây là loại cảm giác mà người chỉ huy cao nhất một quân đội đế quốc vốn đã hình thành thói quen bình tĩnh cẩn thận như hắn, bao nhiêu năm rồi không thưởng thức qua. Hắn vuốt ve tay Cảnh Hi Miểu, không thể chờ được đến lúc y tỉnh lại, để y nhìn hắn một cái. A, đã bao lâu nay, hắn vẫn ra sức đè nén bản thân, không ý thức được mình đã rất nhiều lần hưởng thụ ánh mắt Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, chứa đầy dịu dàng, quyến luyến, sùng bái, còn có vui sướng vô vàn dưới đáy mắt. Có thể làm cho một người chỉ cần được trông thấy ngươi liền vui vẻ, đó là một loại cảm giác đã lâu không gặp, một cảm giác rất buồn bực.
Thế nhưng thái y nói phải chờ hoàng thượng tự mình tỉnh lại. Thuận theo tự nhiên tốt hơn, liều lĩnh đánh thức có khả năng sẽ kinh động đến y, y đã quá sợ hãi rồi. Tương Lý Nhược Mộc nghe theo lời thái y.
Trong phòng hiện tại còn có người khác: Hàn Mộng Khuê miễn cưỡng đem mái tóc đứt đoạn buộc lên, Cảnh Dụ vẻ mặt kìm nén lo lắng nhìn Hoàng thượng và Tề Vọng Thư đứng sau Cảnh Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703913/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.